Trong lòng Roland không khỏi chùng xuống.
Phong cách mở đầu này hơi giống với di ngôn của người chạy trốn Hội Liên Hợp -- người phàm không thể chiến thắng ma quỷ. Xuyên qua những từ viết tay nay, hắn thậm chí có thể mơ hồ cảm nhận được sự bi quan và tuyệt vọng của người soạn viết.
“Thế giới vặn vẹo như vậy, nhưng chúng ta lại không hề phát hiện.”
“Biết rõ sức mạnh tự nhiên đến từ xâm thực ăn mòn, thế nhưng đa số đồng loại vẫn coi nó là quà do Thần Minh ban tặng, đơn giản chỉ vì nó có thể mang đến sự bất phàm.”
“Bất phàm khiến chúng ta may mắn trở thành một phần tử của nó, cũng khiến chúng ta bị che mờ đôi mắt.”
“Đã tới lúc tỉnh lại.”
“Tuy ta không biết tất cả liệu có còn kịp hay không.”
Chỉ là lời dạo đầu ngắn ngủi nhưng lại khiến mí mắt Roland giật liên tục, làm người sáng lập thế giới trong mơ, kiểu gì hắn cũng thấy lời này có ý riêng. Chẳng lẽ có người phát hiện thế giới chỉ là một giấc mộng hư ảo, hi vọng mọi người nhanh chóng tỉnh ngộ? Vấn đề là sau khi hắn tỉnh lại thì còn có thể trở về hiện thực, mà những người ấy lại có thể đi đâu?
Còn về đoạn miêu tả liên quan tới sức mạnh tự nhiên, hắn lại cảm động lây.
Khoái cảm mang tới từ việc hóa thân siêu phàm còn mạnh hơn tay cầm quyền lực nhiều, người bình thường rất khó để liên hệ giữa sức mạnh và tai ác, cho dù biết rõ sự thật, cũng sẽ vì không bỏ được mà từ chối suy nghĩ tiếp.
Hơn mười trang kế tiếp, trong sách cũng không giải thích cho kết luận ở lời dạo đầu, mà là thay đổi phương hướng -- vì sao chỉ có nhân loại mới có thể thi triến sức mạnh tự nhiên.
Nội dung của ảnh chụp và tóm tắt căn bản là một ít phát hiện khảo cổ và thực nghiệm khoa học cận hiện đại, cũng ghi chép về nội dung chủ đề trong sách.
“Quá nhiều chứng cứ cho thấy, trí lực cũng không phải điểm mấu chốt để thức tỉnh, trong lịch sử dài dòng đã xuất hiện kẻ đọa ma si ngốc, cũng xuất hiện võ đạo gia trời sinh. Mà vứt bỏ trí lực ta vẫn lấy làm kiêu ngạo, về bản chất chúng ta không hề có khác biệt gì với các động vật khác, độ tương tự gen cao, đều bắt nguồn từ cùng một nguồn gốc, ở trước mặt xâm thực theo lý nên giống với loài bò sát máu lạnh khi ở trước ánh nắng mặt trời. Cho dù là ếch, rắn hay là thằn lằn, ánh nắng ấm áp đều đối xử bình đẳng như nhau, nhưng vì sao sức mạnh tự nhiên lại không như vậy?
Bởi vì nhân loại là người may mắn trên con đường tiến hóa? Roland vừa mới có suy nghĩ ngày, thì phát hiện người viết như đoán được suy nghĩ của hắn, “Đa số người sẽ lấy người may mắn như là cái cớ, giống như là thuyết địa tâm trước kia -- nhưng trên thực tế, trái đất cũng không phải là trung tâm của vũ trụ, nhân loại cũng không phải giống loài duy nhất có thể sử dụng sức mạnh tự nhiên.”
“Nhìn chung trong lịch sử chúng ta có thể thấy được, ghi chép về văn minh nhân loại luôn xuất hiện những vết gãy đứt, ví dụ như trong thần thoại được truyền lại đến nay, miêu tả về năng lực siêu phàm đều tập trung vào khoảng thời gian hai ngàn năm trước -- muộn hơn rất nhiều so với thời gian nhân loại học được ghi chép. Rất giống như chúng ta đột nhiên khai khiếu, từ đó có được sức mạnh không thể lường được. Mà tương ứng với nó miêu tả về kẻ địch cũng nhiều hơn, ác ma, thú cổ, yêu quái, dị nhân, dáng dấp hình thái của chúng nó không ai giống ai, nhưng lại có chung một đặc điểm: Đó chính là người phàm ở trước mặt nó không thể làm gì được, chỉ có anh hùng đã thức tỉnh mới có thể làm địch của chúng nó.”
“Tuy thiếu mất chứng cứ trực tiếp, nhưng ta vẫn luôn tin tưởng rằng, những ngoại tộc ấy không phải do người xưa vô căn cứ tưởng tượng ra được, mà là một giống loài đã từng tồn tại thực sự. Năng lực của bọn nó y hệt như của chúng ta, vì vậy nên thời kỳ thần thoại mới sống động như thế.”
“Đọc tới đây, có thể có người cho rằng, ngay cả con muỗi thời kỳ Thái cổ đều có thể bảo tồn di hài bên trong hổ phách, nhưng cố tình chúng nó lại không có, liên tưởng như vậy cũng hơi bị khiên cưỡng quá mức. Chẳng qua ngẫm trái ngẫm phải, như vậy mới càng kỳ quái hơn có đúng không? Trên thế giới tồn tại nhiều di tích không thể tưởng tượng nổi như vậy, không ít kiến trúc tuyệt nhiên tương phản với tập tính sinh hoạt của con người, thậm chí có một số công trình căn bản người thời đại đó không thể làm được, chúng ta lại cố chấp lấy địa vực để phân chia nó thuộc về nhánh văn minh nào, cũng tính hết cả công lao lên người dân bản xứ địa phương, hành động này thật sự quá đề cao bản thân.”
“Vì tìm được đáp án, ta lần lượt thăm dò những di tích ấy. Trong chặng đường này, ta có một ít phát hiện kinh người -- mặc dù những dị tộc kia không để lại xương cốt hoặc lông tóc, nhưng vết tích được khắc lên đá cũng không biến mất. Trong một căn phòng kín của một di tích núi lửa, xuyên qua những bức điêu khắc khắp tường, ta thấy được quá khứ của một văn minh.”
Lật tới trang này, Roland có thể tin chắc rằng, đây chính là một quyển sách do thế giới trong mơ sáng tạo -- hắn chưa từng thấy những kiến trúc cổ xưa trong các bức ảnh đen trắng bao giờ, càng làm người ta chú ý là, di tích núi lửa mà võ đạo gia nhắc tới cuối cùng lại có một bộ phận tương tự với phong cách tháp Blackrock của ma quỷ!
“Chúng nó thu được sức mạnh tự nhiên, sau đó trở thành kẻ địch của nhân loại cũng không phải là chuyện ngẫu nhiên. Đây giống như là một hồi gặp gỡ dưới sự an bài của Thần Minh, và bọn chúng cho rằng chiến thắng đối thủ là báo đáp đối với Thần Minh vì đã ban tặng sức mạnh cho mình.”
“Ta biết chỉ dựa vào tự ngữ thì khó có thể miêu tả cụ thể nội dung của điêu khắc, nhưng ta cố tình có thể cảm nhận được -- nếu như nhân loại có thể học được ngôn ngữ của bọn họ, vậy thì ta nghĩ từ thích hợp nhất có lẽ chính là trận chiến Thần Ý.”
Thứ Lam chỉ… là đến từ nơi này sao?
Roland liếm đôi môi hơi khô khốc, tiếp tục lật xem.
“Nhưng thứ ta muốn nói không phải là cái này -- nếu như nhận được sức mạnh chỉ vì một cuộc chiến tranh, vậy nó đã kết thúc từ sớm rồi. Mặc kệ Thần Minh là cái quái gì, thì đều không có liên quan gì tới nhân loại hết. Nhưng mà có một số việc lại bết bát hơn chúng ta nghĩ nhiều, dựa theo ghi chép trên điêu khắc… đây không phải là lần đầu tiên chúng nó làm chuyện này.”
Vết bút trên trang sách dần dần không nắn nót nữa, điểm đen và những từ tâm trạng cũng được dùng nhiều hơn, hình như người viết cũng đang do dự xem có nên viết tiếp hay không.
“Ngay từ đầu những dị vực này cũng không sinh sống trên cùng một hành tinh với chúng ta, có thể chiến tranh bùng nổ khiến hoàn cảnh quê nhà của chúng thay đổi, mà bọn chúng đã sớm có chuẩn bị. Đây không đơn giản như từ rừng rậm thoái hóa thành sa mạc, cũng không phải tiến hành theo tuần tự như từ dân du mục chuyển biến hướng văn minh nông canh. Chết tiệt, ta không biết phải biểu đạt nội dung phần này như thế nào nữa, dùng một ví dụ có lẽ không thích hợp cho lắm, thay đổi ấy giống như là sử dụng nguyên tử quá độ, nằm cùng một tầng cấp với trước khi nhận được năng lượng, mà sau khi nhận được rồi sự quá độ ấy còn cất lên một tầng cao mới hơn nữa, giữa sự biến chuyển ấy không hề có quá trình, cũng không tồn tại cấp trung gian, giống như là trong chớp mắt đã lập tức đi lên vậy.”
“Thành thật mà nói, ta cũng chẳng muốn quản chuyện chúng nó rốt cuộc đã trải qua mấy lần biến đổi gấp đâu, nhưng vấn đề là, hiện tại chúng nó đã không còn tồn tại, vì sao xâm thực và thức tỉnh lại vẫn còn kéo dài? Hay là nói… trận chiến Thần Ý căn bản không kết thúc được?”
“Cái nghi vấn này khiến ta càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, chúng ta rốt cuộc đang sinh sống trong một thế giới như thế nào? Kẻ đọa ma có thực sự chỉ là võ đạo gia bị sức mạnh dụ dỗ không? Ta cảm thấy mình bị cuốn vào trong một vòng xoáy.”
“Giả sử đáp án là không, vậy thứ chúng ta đang đối mặt là cái gì?”
“Hay là cái ban tặng và hồi báo đều là lời nói dối.”
“Bất đồng duy nhất, chỉ là đổi --”
Câu chữ tới đây thì im bặt, phía sau chỉ để lại một hàng vết nguệch ngoạc dài, giống như là người viết đột nhiên mất đi toàn bộ sức lực, mặc cho cây bút rơi khỏi tay.
-- không có ai biết cuốn sách này là do ai viết sao?
-- biết thì còn viết không rõ làm gì? Nghe nói người đó chưa viết xong thì đã chết mất, mà Hiệp hội thế mà lại không tìm ra bất cứ ghi chép nào về hắn.
Liên tưởng đến đối thoại trước đây, Roland không khỏi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dài từ chân lên đầu.
Không nói cái khác, trong sách có rất nhiều chỗ tràn đầy hơi thở quỉ dị -- rõ ràng đang nói về thế giới trong mơ, nhưng chung quy lại có cảm giác khiến hắn thấy quen thuộc.
Hắn không kịp chờ đợi móc điện thoại ra, muốn gọi cho Garcia.
Cho dù thế nào, trong đầu hắn thực sự có quá nhiều nghi hoặc cần đối phương trả lời.
Đúng lúc này, cùi chỏ di chuyển vô ý đánh đổ quyển sách trên bàn, một tờ giấy đỏ rớt ra khỏi đó.
Roland ngẩn người, khom lưng nhặt nó lên.
Chỉ thấy trên đó viết hai hàng chữ nhỏ.
“Vào ngày Thần Ý hiện thế, là lúc ước định gặp mặt.”
“Quán cà phê Tường Vi, số 302.”