Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 969

Chương 969
Chương 969

“Tút… tút…”

Khi hắn còn đang ngẩn người, đường dây điện thoại đã được kết nối.

- Alo? Tại sao lại là ngươi?

Giọng bên kia có vẻ rất sốt ruột:

- Có chuyện mau nói, ta sắp phải ra ngoài đây.

Roland lắc đầu, mạnh mẽ làm mình tập trung lại:

- À, là thế này… ta mới đọc quyển sách kia, nội dung của nó thực sự có chút…

- Đáng sợ đúng không?

Garcia như đã dự đoán được phản ứng của hắn từ sớm:

- Người đọc nó đầu tiên cơ bản đều như vậy cả, có điều cũng chỉ là hư cấu mà thôi, ngủ một giấc dậy ngươi sẽ không nhớ đến nó nữa.

- Hư cấu?

Roland cau mày nói:

- Nói thế nào?

- Ý trên mặt chữ thôi.

Trong ống nghe truyền tới tiếng cười nhạo:

- Hiệp hội Võ Đạo gia đã sớm tiến hành điều tra cái di tích núi lửa mà người viết công bố, sau đó phát hiện nơi đó đã bị dung nham nóng chảy cắn nuốt từ hai trăm năm trước -- đây chính là ngọn núi lửa còn hoạt động, tuy rằng chưa từng phun trào, nhưng hơn mười ngàn năm tới nay nó chưa từng chết hẳn. Trừ phi hắn có thể biết trước, hoặc là sống thêm hai thế kỷ, đồng thời còn không sợ nhiệt độ cao và khói đặc.

Câu trả lời của đối phương làm hắn thấy rất bất ngờ, dừng một lát mới hỏi tiếp:

- Nói như vậy… nội dung trong sách đều do hắn bịa ra à?

- Thật thật giả giả đi, trước giờ ta không thấy hứng thú về khảo cổ cho lắm. Sư phụ cũng đã nói, nếu không phải hắn thật sự mặc đồ của võ đạo gia, lại chết trong Tàng thư quán của Hiệp hội, quyển sách này thậm chí còn không được nhận đâu.

- Nhưng Hiệp hội lại không biết thân phận của hắn…

- Cho nên bản thân tác giả càng nổi tiếng hơn sách của hắn đó, đây cũng coi như là một bí ẩn chưa có lời đáp của Hiệp hội. Có điều ngươi cũng đừng cho rằng mình có thể làm rõ, nghe sư phụ ta nói, năm đó cấp trên vì việc này mà lật toàn bộ tài liệu của tòa hồ sơ, cuối cùng không phải vẫn không giải quyết được gì sao?

Garcia trả lời:

- Nói chung lời đồn về cuốn sách đó thì nhiều như vậy, ngươi nói xong chưa? Ta cúp điện thoại đây.

- Đừng, từ đã --

Roland vội vã lên tiếng:

- Sau khi ngươi có được cuốn sách này… thì có mở ra nhìn không?

Hắn vốn định hỏi thẳng chuyện tờ giấy, nhưng cuối cùng vẫn sửa lời.

- Trên đường trở về có tiện tay mở ra, sao vậy?

- Không, không có gì… chỉ là muốn hỏi một chút.

- Rụp.

Điện thoại bên kia bị cúp -- tỏ vẻ vấn đề tựa như trò đùa này khiến sự nhẫn nại của Garcia vượt qua cực hạn.

Cách hai bức tường, hắn đều có thể nghe được tiếng sập của của phòng 0827.

Roland không khỏi khẽ thở dài, nếu như không đi thẳng, vấn đề như vậy ngoại trừ tăng thêm phản cảm ra thì chẳng có tác dụng gì.

Đầu tiên quyển “Lý do để tồn tại” chỉ viết được một nửa, tờ giấy màu đỏ rất có thể được kẹp trong những trang giấy trắng cuối cùng, cho dù đọc toàn bộ cũng chưa chắc sẽ chú ý tới nó.

Thứ hai là nàng ngồi tuyến xe trở về từ Hiệp hội, có thể tưởng tượng được độ chăm chú khi thuận tay lật xem như giết thời gian như vậy.

Cho dù đối phương trả lời thế nào, đều không thể phán đoán xem nàng đã nhìn thấy tờ giấy này hay chưa.

Không đúng -- chắc chắn là không có.

Dựa theo tính cách của Garcia, nếu như nàng đã thấy thì nhất định sẽ không thờ ơ.

Như vậy xem ra, hai lời nhắn này hoặc là một trò đùa dai, hoặc là tin tức chắp đầu nào đó.

Lúc nào Roland không khỏi có suy nghĩ thà nó là một trò đùa.

Khả năng thứ hai cũng có… khó tin tưởng được.

Tờ giấy này được để lại cho ai? Là ai phát hiện rồi hẹn gặp người nào, hay là có mục tiêu xác định?

Về mặt lý tính, hắn càng có khuynh hướng suy đoán số hai -- sách này cũng không phải tư liệu tuyệt mật gì, đa số các võ đạo gia đều đã mượn vì tên tuổi của nó, thế nhưng nhiều người như vậy mà không hề phát hiện ra thì đúng là khó tin thật. Vì vậy tờ giấy này rất có thể không phải nằm trong sách ngay từ đầu, mà là được bỏ vào gần đây.

Nhưng cố tình cái suy đoán này khiến hắn cảm thấy sởn cả gai ốc.

Điều này có nghĩa là gì?

Có nghĩa là trong thế giới trong mơ -- cái ảo cảnh do hắn suy nghĩ ra, có người chú ý tới sự khác biệt của hắn. Giống như là đang nằm mơ, thì các nhân vật trong mơ đột nhiên quay đầu, mỉm cười đầy ghê rợn với ngươi vậy.

Roland vỗ mặt, đè ý lạnh trong lòng xuống, có gì phải sợ, hắn yên thêm dũng khí cho mình, đừng nói mấy thứ đấy tạm thời cũng chỉ là suy đoán, cho dù là sự thật, miễn là rời khỏi nơi đây, thì thời gian ở thế giới này đều dừng lại, còn có ai có thể uy hiếp được hắn nữa?

Hơn nữa tin tức trên tờ giấy cũng chỉ là đợi liên lạc, mà không phải chủ động tìm tới cửa, điều này ít nhiều gì cũng có thể nói rõ một số vấn đề.

Còn quán cà phê Tường Vi nằm ở đâu, Thần Ý hiện thế lại chỉ cái gì, vẫn là giao cho phù thủy Taquila đi thăm dò là được.

Hắn không quên tiếp theo còn có chuyện cần làm.

Ngẩng đầu nhìn đồng hồ, xác nhận thời gian, hắn lấy ra chìa khóa đã được chuẩn bị trước từ trong phòng ngủ, cuối cùng xuống lầu.

Vì thăm dò mảnh vỡ ký ức của nhà ngang, từ lúc phù thủy Taquila tới Roland đã làm nhiều công tác chuẩn bị, ví dụ như làm thêm chìa khóa dự phòng của mỗi hộ gia đình, còn mua dụng cụ mở khóa một cách bạo lực trên mạng nữa -- dù sao chỉ có hắn có thể nhìn thấy cánh cửa ký ức “không tồn tại” ấy, nếu bị khóa lại thật thì chỉ có thể tự mình tiến lên.

Nếu không phải do đi xuất chinh Greyfort, hắn đã sớm hoàn thành thăm dò bộ phận này rồi.

Roland xuống tầng năm, nhanh chóng tìm được căn phòng số 0510.

Lúc này phần lớn người đều đang ngủ trưa, ánh mặt trời chiếu cho khắp người ấm áp, cả hành lang có vẻ im lặng mà an tường, tạo thành sự tương phản rõ rệt với đường xe tấp nập bên ngoài.

Hắn tra chìa khóa vào ổ, xoay nhẹ.

Cửa phòng mở ra.

Một mùi hương quái dị lập tức xộc vào mũi hắn, làm hắn không tự chủ được nín thở.

Có lẽ là mặc dù thế giới trong mơ để lại một vị trí nhỏ nhoi cho ma quỷ, nhưng không thay đổi một số tiểu tiết: ví dụ như mùi cơ thể. Vì che đậy mùi của mình, dùng nhiều nước hoa cũng là việc bất đắc dĩ.

Roland dùng thời gian hai phút để lục soát khắp căn phòng một lần, xác nhân không có ai xong rồi khóa trái cửa, tiếp đó lấy kéo cắt thủy lực trong túi, đi thẳng tới phòng để đồ ở cuối.

Cánh cửa sắt này là một trong những cánh cửa không nhiều lắm bị khóa.

Sự thật chứng minh, mặc dù thứ liên tiếp sau cửa vô cùng mơ hồ, nhưng ở trước mặt thánh kiếm vật lý học đã được cải tạo, khóa cửa cũng chẳng được gì hết. Mấy giây sau, khóa cửa đã im lặng gãy thành hai đoạn.

Hắn nuốt nước miếng cái ực, đẩy ra cánh cửa nặng nề --

Tiếp đó Roland bị hình ảnh trước mắt hấp dẫn toàn bộ ánh mắt.

Hắn giống như đứng trên một vách đá sâu không thấy đáy, đỉnh núi có hình tròn, chiều dài ít nhất phải hơn mười kilomet, gần như không nhìn thấy phía đối diện. Địa hình kỳ lạ này vây thành một cái hồ trong núi cực kỳ hùng vĩ, nhưng nước chảy trong hồ không phải nước suối, mà là Red Mist chói mắt!

Chênh lệch giữa mặt sương và đỉnh phải được mấy trăm mét, thò đầu nhìn xuống dưới giống như tinh thể màu đỏ đang lóe sáng, nồng nặc tựa như thực chất. Nếu như không phải thỉnh thoảng có hơi sương bốc lên từ dưới đáy, đi thẳng lên theo cuồng phong, hình thành nên từng “trụ sương” đứng lặng phía chân trời, hắn rất khó để liên hệ nó với “sương mù huyết tinh” vừa bẩn vừa hôi trong ấn tượng

Khi những trụ sương mạnh hơn tòa thành rất nhiều, mà màu sắc có thể sáng bằng nước thép mới ra lò liên tục xuất hiện, Roland thậm chí có cảm giác như mình đang đứng bên ngoài mặt trời, thưởng thức cảnh tượng tráng lệ quầng mặt trời phát sáng sôi trào. Chỉ có điều nó không phát ra độ cao nóng rực khiến người ta khó nhịn, theo nhiệt độ tăng cao, màu của sương mù cũng nhanh chóng nhạt dần, cuối cùng khuếch tán giữa không trung, hình thành tầng Red Mist che khuất bầu trời.

Mà đây không phải tất cả thứ mà hắn thấy.

Bốn phía vách núi hình tròn, khắp nơi đều là kiến trúc đá đen cao ngất -- đa phần chúng nó đều có hình tháp, chỉ khác nhau ở những tiểu tiết. Bởi ánh nắng bị Red Mist che đậy, cả thế giới có vẻ rất âm u, chỉ khi từ dưới đấy hồ Red Mist xuất hiện nhiều luồng phun trào, những ngọn tháp cao màu đen ấy mới mơ hồ ánh lên một tia sáng.

Nhưng rừng rậm khắc đá um tùm.

Bình Luận (0)
Comment