Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 970

Chương 970
Chương 970

Đây là… thành thị của ma quỷ sao?

Roland không nhịn được chậc chậc kêu lạ, hắn vốn tưởng rằng mảnh vỡ ký ức sẽ kết nối đến khối đất quyết chiến nào đó, không ngờ lại có cơ hội đối mặt trực tiếp với sào huyệt của kẻ địch.

Nhưng cảnh tượng trước mắt có rất nhiều chỗ khác biệt với ảo ảnh từng thấy của Hội Cộng Trợ.

Ít nhất, hắn ngắm nhìn bốn phía, cũng không tìm được tháp chính hạch tâm nổi bật nhất kia -- cũng chính là bút đá tháp cỡ lớn được chế tạo từ mạch khoáng đá thần, có thể tự động sinh trưởng và chế tạo Red Mist trong miệng phù thủy Taquila.

Dù sao nơi này có rất nhiều tháp cao.

Và nó còn đứng sừng sững trên vách đá, hơn nửa đoạn thân tháp treo lơ lửng bên ngoài, tựa như từng lầu các trên không trung.

Một bầy kiến trúc hùng vĩ như thế, chúng nó rốt cuộc đã được xây dựng thế nào?

Nếu thành thị này không phải cái mà mấy người Foliage thấy, vậy thì nó lại nằm ở nơi đâu?

Hay là, nó ở vào nơi càng xa hơn nữa… ví dụ như đại lục sinh ra ma quỷ trong truyền thuyết?

Đúng lúc này, Roland nhận thấy được hình như có ánh lửa lập lòe nơi vành hố ở gần mặt hồ Red Mist.

Khác với sương mù óng ánh trong suốt, đó hình như là ngọn lửa cháy trong trạng thái tự nhiên.

Điều này làm hắn không khỏi thấy bất ngờ, nếu Red Mist có thể cháy,vậy trong thành phố của ma quỷ lẽ ra nên cấm tiệt minh hỏa mới đúng.

Vì lòng hiếu kỳ, hắn quyết định đi xuống đáy hố xem xem sao -- dựa theo phong cách kiến trúc mở động trên vách núi dựng đứng, xung quanh hẳn là sẽ tìm được thang hoặc là giỏ treo để đi xuống.

Có điều còn chưa đi được trăm mét, Roland bất chợt dừng bước lại, đồng thời cơ bắp toàn thân đều căng thẳng!

Khúc quanh phía trước thế mà lại có một đội ma quỷ đi ra!

Xem dáng dấp, chúng nó hẳn là đều là Mad Demons, khoác trên người cốt giáp, trong tay cầm đoản mâu, hai con dẫn đầu con đeo bao tay, thân hình vạm vỡ gần như chặn hết cả lối đi.

Mà khoảng cách giữa hai bên còn không tới mười bước chân!

Chờ đã, trong mảnh vỡ kí ức sao lại có vật sống được?

Lúc đi dạo đại giáo đường Hermes ở nhà mình, hắn chưa từng thấy một quân thẩm phán hoặc tế tư giáo hội nào!

Điều ngoài ý muốn này khiến Roland không kịp chuẩn bị, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao.

Chạy à?

Hắn đã biết được sức mạnh và độ chính xác của đầu mâu Mad Demons, đưa lưng cho kẻ địch không thể nghi ngờ là hành động tự tìm đường chết.

Xông lên đánh ngã chúng nó?

Sức mạnh của thế giới trong mơ vận chuyển trong cơ thể hắn, thế mới khiến thân thủ của hắn vượt xa người thường, nhưng so với lũ quái vật thích giết chóc kia, kỹ xảo chiến đầu của hắn cơ bản là còn dừng lại ở trình độ đánh bừa, một đấu một có lẽ còn được, một người chiến đấu với sáu con Mad Demons? Hắn cảm thấy tỉ lệ thắng lợi nhỏ bé cực kỳ, đặc biệt là ma quỷ tay sắt dẫn đầu, năng lực giật điện mạnh mẽ của nó tuyệt đối là khắc tinh của người cận chiến.

Nhưng mà hắn còn chưa quyết định, chuyện kinh ngạc lại xảy ra lần nữa.

Ma quỷ hình như không chú ý tới sự tồn tại của vị khách không mời mà tới, rất tự nhiên đi ngang qua hắn, không hề dừng lại dù chỉ là một chút.

Roland ngẩn người, sau đó theo bản năng quay người lại, đưa tay sờ lên cánh tay của con Mad Demons cuối cùng.

Ngón tay xuyên qua da nó, đầu ngón tay không hề có cảm giác bị giật, rất giống như đang chạm vào ảo ảnh.

Thì ra… là thế à?

Hắn suy tư thu tay lại, cúi người ấn mặt đất.

Lần này bàn tay cảm nhận được rõ ràng cảm giác ẩm ướt mà đất đen bị Red Mist xâm thực truyền tới.

Trong lòng Roland có đáp án mơ hồ.

Xem ra ý chí chống cự của người bị cắn nuốt không chỉ có thể quyết định phạm vi của mảnh vỡ kí ức, mà còn có thể ảnh hưởng đến sự vật được biểu hiện trong cảnh tượng -- nội dung được bảo tồn trong đoạn kí ức này hiển nhiên sẽ nhiều hơn thứ Angela để lại không ít.

Nghĩ tiếp theo ý nghĩ này, trong đầu hắn không khỏi sinh ra hai nghi ngờ mới.

Một là võ sị giáo hội tận lực liều mình nuôi nấng Angela, kí ức của bọn họ có thể phong phú tới mức độ nào. Lẽ nào sau khi đi vào còn có thể đối thoại với những người chết kia sao?

Một cái khác chính là ý thức chống cự của Angela -- hoặc có lẽ hận ý và sự không càm lòng sau khi thua nàng rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Thế mà hạ thấp được cả ma quỷ.

Nghĩ tới đây, hắn bỗng nhiên có xúc động muốn trở về treo ngược con nhóc trong nhà lên đánh mông một trận.

Roland thở sâu, dứt bỏ hết tạp niệm trong lòng, bước nhanh tới mục đích.

Giống như hắn nghĩ, bên vách núi hình tròn có rất nhiều con dốc và thang đá thông xuống đáy hố, đồng thời một bộ phận lại rất rộng rãi, không hề thua kém tuyến đường chính của thành Neverwinter.

Càng đi sâu xuống, hắn càng có cảm nhận sâu sắc hơn về độ rộng của hồ Red Mist.

Cho dù san bằng một nửa núi Great Snow Tây cảnh, chỉ sợ cũng không hơn được cái này. Đứng trên nửa sườn núi, hắn không kìm lòng có loại cảm giác nhỏ bé, trời đất giống như đều cách hắn rất xa, chỉ còn lại mỗi tụ sương đang cuộn trào mãnh liệt, cũng với tháp đá đâm ngang như ẩn như hiện trong sương mù.

Rất khó để tưởng tượng được cái hố trời này hình thành tự nhiên.

Càng khó có thể tin hơn là, ma quỷ cải tạo nơi này thành nơi ở của mình.

Đến cùng phải tốn mất mấy trăm năm, mới có thể đào ra thông đạo đủ để xe ngựa qua lại ở đây, đồng thời trải một tầng đá lấp lánh màu đen?

Nếu lấy trình độ kỹ thuật và độ tổ chức xã hội của ma quỷ để cân nhắc, thấy thế nào cũng xem như là một kẻ địch cực kỳ khó giải quyết.

Nhân loại ngày nay không có khả năng may mắn chiến thắng, muốn thắng được trận chiến Thần Ý, bốn vương quốc lớn nhất định phải ứng phó toàn lực.

Khi dần dần lại gần đốm lửa, Roland chú ý tới ma quỷ trên đường cũng ngày càng nhiều hơn.

Không phải tất cả chúng nó đều mang theo vũ khí, đa phần mặc da thú hoặc áo vải, bề ngoài và hình thể cũng nhiều loại, chỉ nhìn dáng dấp rất khó để tưởng tượng được bọn chúng thuộc cùng một loại.

Trong tình báo của Pasha cũng đề cập tới, Hội Liên Hợp từng bắt được một số ma quỷ dị dạng không có ma lực, sức chiến đấu ở dưới đáy, nhưng lúc đó còn chưa xác định được chúng nó thuộc một loại của ma quỷ, hay là chủng tộc phụ thuộc bị ma quỷ nô dịch.

Có điều Roland cũng không tìm thấy ma quỷ thượng cấp giám sát bọn chúng, hành động của bọn nó nhìn qua hoàn toàn là tự phát, vậy cũng có nghĩa, đáp án hẳn là cái trước.

Loại ngăn cách ấy hình như càng triệt để hơn phân chia phù thủy, không chỉ về năng lực, ngay cả hình thái cũng là hoàn toàn phân hóa.

Chỉ là bây giờ còn chưa rõ lắm, rốt cuộc chúng nó được sinh ra từ cùng nguồn gốc, hay là tự sinh ở một nơi, và khả năng thay đổi vĩnh viễn không tồn tại?

Ma quỷ cũng phân chia cấp cao cấp thấp sao?

Hoặc có lẽ là, tình huống sinh sôi nảy nở của bọn chúng hoàn toàn khác với nhân loại, không thể quơ đũa cả nắm?

Giữ suy đoán như vậy, cuối cùng Roland cũng tới đáy hố.

Hắn phát hiện đầu nguồn của ánh lửa đến từ một vòng lửa trại rực cháy -- chỉ thấy trên vách đá vươn ra một cái cầu đá lơ lửng, nối với một hòn đảo cô độc hình tròn nằm trong hồ Red Mist.

Tuy nói là đảo, nhưng phía dưới lại không có bất kỳ vật chống nào, giống như được trực tiếp xây nên từ cầu đá, khiến người ta không khỏi lo lắng không biết khi nào nó rơi xuống. Lửa trại quay xung quanh hòn đảo ấy, khi trụ sương bốc lên, trên ngọn lửa cũng xuất hiện đỉnh lửa sáng ngời, giống như là ăn khớp với lời gọi của sương mù, có đôi khi thậm chí cao hơn mười mét, đây cũng là lí do vì sao Roland ở đỉnh núi lại có thể chú ý tới ánh lửa lấp lóe bên dưới.

Xem ra tuy Red Mist có thể bốc cháy, nhưng cũng không phải vừa điểm đã cháy.

Mà ma quỷ tụ tập quanh đây ít nhất cũng phải hơn vạn con, chúng nó lít nhít chiếm cứ tất cả con dốc, mặt phẳng và hang động trên vách đá, các loại cờ gấm không ngừng phấp phới theo cuồng phong thay đổi thất thường, tiếng gầm rú và tiếng hô khó hiểu gần như lấn át tiếng dòng khí dưới đáy động.

Roland không nhịn được nháy mắt một cái.

Ma quỷ đây là đang… cử hành một hồi điển lễ?

Bình Luận (0)
Comment