Nếu lúc này ma quỷ bay đằng trước chú ý tới biến cố sau lưng thì vẫn còn một tia cơ hội tránh thoát cái nhìn chăm chú của tử thần… Khi bắn, Andrea đã chú ý tới, nếu bia ngắm là vật chết, ví dụ như khí cầu bay theo gió vân vân thì hầu như không tồn tại ngoài ý muốn, nhưng sinh mệnh thể có ý thức thì không như vậy.
Ý thức được có thể mình đang gặp nguy hiểm, sinh mệnh thể kịch liệt thay đổi lộ tuyến vận động cũng không ở trong phạm vi trắc định của năng lực. Vẫn là câu nói đó… Chỉ cần nổ súng, vậy thì viên đạn sẽ nhất định sẽ dừng ở một điểm nào đó. Một khi nàng bóp cò cũng có nghĩa là điểm cuối cùng đã chú định, nếu bởi vì nhân tố chủ quan nào đó khiến cho mục tiêu rời khỏi địa điểm trùng hợp dự định, là có thể né tránh một kích hẳn phải chết này.
Lúc trước, từ ngắm bắn đến trúng mục tiêu đều xảy ra với tốc độ ánh sáng. Bởi vậy, nàng chưa thất thủ lần nào, nhưng khi khoảng cách mở rộng tới năm kilomet, nên quá trình có vẻ hơi quá “lâu dài”.
Andrea cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với tình huống này, dù gì năng lực của nàng là chọn lựa đồng xu, tất nhiên hướng về phía trước chứ không phải bôi keo nước vào phía dưới đồng xu. Nếu có người đột nhiên rút ra đáy thảm, lại hoặc là dùng ngón tay chạm vào đồng xu, nó vẫn sẽ rơi xuống.
Điều mà tổ phi hành phòng bị chính là kết quả này.
Tiếc là ma quỷ thờ ơ.
Không thể trách nó không đủ cảnh giác, chẳng sợ chỉ ở trên trời vài trăm mét, tiếng gió rít gào cũng làm người khó có thể nói chuyện với nhau, huống hồ Khủng Thú còn bay ngược gió. Điểm này Lightning đã từng lặp lại thí nghiệm trong việc chế định phương án ban đầu, kết luận cuối cùng là, chỉ cần hai người cách nhau mười mét thì âm thanh viên đạn bắn vào cơ thể có thể bị tiếng gió che đi toàn bộ.
Đây cũng là lí do Andrea ưu tiên ngắm bắn con ma quỷ cuối cùng.
Viên đạn với đường kính to từ bụng đi vào trong cơ thể Khủng Thú hoàn toàn phá huỷ nội tạng của nó, cùng lúc đó cũng bắn nghiêng sang bên sườn làm bụng nó vỡ ra, không chỉ khiến cho nội tạng rơi ra ngoài mà không mà cũng cho nó mất đi năng lực kêu lên.
Ma quỷ phía trước không nhận ra chút khác thường nào cứ như vậy mà bỏ lỡ cơ hội tốt để chạy trốn.
Mấy phút sau, một viên đạn từ trên trời giáng xuống bắn nát lồng ngực của nó, tiếp đó lại bắn nát xương sống lưng thú cưỡi.
Khủng Thú chở đồ ở giữa đội cuối cùng cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, nhưng dựa vào chỉ số thông minh của nó căn bản không có cách nào hiểu được những chuyện xảy ra trước mắt. Theo bản năng, nó chỉ xoay người lại và bay về phía Taquila.
Trong mắt Andrea, nó đã không khác gì vật chết.
Nàng tung ra đồng xu dựng đứng thứ ba.
…
Lúc chạng vạng, thuyền cứu hộ lại trồi lên mặt đất lần nữa.
Theo bản đồ mà đoàn thám hiểm vẽ, đoàn người của tiểu đội ngắm bắn bình yên đến cứ điểm nghỉ ngơi… Một tầng dưới của hang động thiên nhiên.
- Nơi này vậy mà còn có nấm mỏ chim phơi khô à?
Amy ngạc nhiên hỏi.
- Ta bắt được rồi, gù!
Macy nhân tiện đào ra mấy bình thuỷ tinh từ từ dưới một cục đá.
- Ngay cả gia vị dùng để nướng BBQ cũng có nè!
- Không phải các ngươi sẽ ẩn giấu mấy thứ này ở mỗi cứ điểm đấy chứ?
- Đương nhiên rồi.
Lightning đắc ý nói.
- Đây là đơn giản rồi đó, nếu điểm dừng chân ở “lầu các trong rừng”, đồ ăn gửi bên trong phỏng chừng có thể tổ chức cả một bữa tiệc cơ!
- Lầu các trong rừng?
Sharon tò mò hỏi.
- Đó là nơi nào?
- Một cây đại thụ gần dãy núi tuyệt cảnh gù, thân cây phải thô như thành bảo ấy.
Macy khoa tay múa chân nó:
- Chúng ta nhờ Foliage xây một cái nóc nhà ở bên trên, còn sáng lập ra một cái sân phơi nắng chuyên môn dùng để phơi thịt khô không ăn hết gù.
- Chỉ sợ cũng chỉ có bệ hạ Roland mới có thể chịu đựng các ngươi lấy trộm muối tinh và gia vị của hắn.
Bá tước Speer xoa trán.
Đại quản gia đảo Trầm Thụy gật đầu tỏ vẻ đồng cảm:
- Chỉ mấy bình này thôi đã giá trị vài kim long rồi, đặt ở lãnh địa khác, lãnh chúa không thể không hầm các ngươi.
Macy kháng nghị nói:
- Ta không lấy trộm! Những gia vị đó đều nhặt ở dưới đất gù!
- Nhặt?
Speerr nghi ngờ.
- Thùng để gia vị trong phòng bếp cũng có lúc rơi ra một ít, ta chỉ thu thập chúng nó lại mà thôi.
- Hơn nữa, chúng ta cũng không lấy không.
Lightning bổ sung thêm:
- Ở Fiordland, bất cứ người thám hiểm nào cũng có thể dùng bản đồ biển mà bọn họ vẽ đổi thù lao phong phú, ta đã vẽ cho bệ hạ rất nhiều bản đồ.
Sylvia hữu khí vô lực xen vào.
- Thật ra cho dù lấy hết đồ trong phòng bếp, bệ hạ cũng sẽ không trách các ngươi.
- Thu thập hương liệu đã là gì, ta còn từng nhìn thấy Nightingale một tuần chạy tới phong bếp sáu lần, lấy hết cá khô tẩm mật ong mà đầu bếp làm. Hơn nữa không chỉ có cá khô, ngay cả trong thư phòng của bệ hạ…
- Cái gì trong phòng?
Lúc này Sylvia mới lấy lại tinh thần.
- À… Không, không có gì… Ta đói lả rồi, nhanh chóng nhóm lửa nấu cơm đi!
Mà Andrea một câu mưa đúng lúc cứu hoả cũng đánh mất lòng tò mò của mọi người.
- Hơn nữa… Các ngươi thật sự muốn biết bí mật của Nightingale à?
Vì thế mọi người sôi nổi bóp tắt nghi vấn trong đầu, phân công nhau bắt đầu bận rộn.
Sharon dùng điện nhóm lửa, Amy nhanh tay nhanh chân thái nấm, Phyllis và Ashes khiêng một con lợn rừng về, Speer Passy lại vẫn đang trong trạng thái say tàu…
Chỉ một lát sau, mùi hương mê người đã khuếch tán trong động đá.
Dù so với bữa tiệc trong thành bảo thiếu rất nhiều món, nhưng so với bánh nướng áp chảo và sợi thịt khô thường ăn ở dã ngoại mà nói, thì đây đã là một món ngon khó có được.
Đặc biệt là khi Ashes lợi bụng phần mỡ không nhiều lắm trên bụng lợn chiên thành dầu, rồi đổ lên que nướng thịt nấm gần chín, tất cả mọi người đều không tự chủ được mà chảy nước miếng.
Cuối cùng, lợn rừng bị ăn sạch sẽ, ngay cả chân cũng không buông tha.
Sau khi lấp đầy bụng, mọi người bôn ba một ngày cũng nhanh chóng đi vào giấc ngủ, chỉ để lại hai người siêu phàm và phù thuỷ thần phạt tinh lực dư thừa nhất phụ trách gác đêm.
- Ta gác nửa đêm đầu đi.
Ashes bỏ thêm hai cây gỗ vào trong đống lửa.
- Nghe điện hạ Tilly nói tuy thời gian ngủ các ngươi ngắn nhưng nếu không được nghỉ ngơi đầy đủ thì ảnh hưởng lớn hơn người bình thường rất nhiều.
- Nếu nghiêm trọng thậm chí sẽ làm cơ thể này mất khống chế.
Phyllis thừa nhận một cách thản nhiên.
- Nhưng mà bây giờ còn sớm, lát nữa ngủ tiếp cũng không sao.
Ashes gật đầu rồi không nói gì nữa… Bản thân nàng không phải kiểu người nói nhiều, cho dù ở trước mặt Tilly, nàng cũng chỉ là lắng nghe và chia sẻ là nhiều.
Hang động nhất thời chỉ còn lại tiếng nổ vang của ngọn lửa cùng với tiếng hít thở rất nhỏ của các phù thuỷ.
- Tình cảm của các nàng thật tốt.
Phyllis nhìn cô gái nhỏ ngủ say ở bên cạnh và nỉ non.
- Ở thời đại Taquila chỉ sợ đã không thể tìm được đồng bọn nào thân mật như các nàng.
Ashes nhìn theo ánh mắt của đối phương, chỉ thấy Lightning nằm thành hình chữ X trên tấm da thú, trên bụng lại là Macy đang nằm bò cuộn người lại. Mái tóc bạc chấm đất của người sau xoã tung, đắp lên trên người bọn họ như một tấm chăn mỏng, nhìn qua vô cùng ấm áp.
Nàng không khỏi khẽ mỉm cười.
- Ban đầu cô bé này cũng không như vậy đâu. Khi chưa được phù thuỷ tiếp nhận, hầu như nàng coi mình như một con bồ câu sống một mình mấy năm, cũng suýt nữa thì mất đi năng lực nói chuyện. Khi đó đừng nói tới việc thân mật với người khác, chỉ một chút tiếng động nhỏ thôi cũng có thể làm nàng hoảng sợ.
- Chỉ là không biết sau này còn có thể nhìn thấy cảnh tượng thân mật như vậy nữa không…
Phyllis rũ mắt.
- Hy vọng trận chiến Thần Ý lần nãy sẽ có sự thay đổi.
- Vì sao lại nói như vậy?
Ashes nhướng mày hỏi, tuy nàng không muốn hỏi quá nhiều nhưng lời nói đó vẫn làm nàng không nhịn được mà mở miệng.
- Không phải kẻ địch chung sẽ càng làm mọi người đoàn kết chặt chẽ với nhau hơn sao?
- Đúng là như vậy.
Phyllis thở dài.
- Nhưng cũng sẽ dần dần thay đổi quần thể phù thuỷ này…Ngươi không phát hiện ra rằng ảnh hưởng của ma lực không chỉ là năng lực của chúng ta sao?