- Còn ba ngày.
Nightingale đột nhiên nói.
- Ừ, còn ba ngày.
Roland gật đầu, với tốc độ hành quân trước mắt, Đệ Nhất Quân có thể đến được trận địa tấn công dự định trong vòng ba ngày nữa. Đó là một sườn núi nhỏ gồ lên, đỉnh sườn núi đối diện thẳng với trạm tiền đồn, không chỉ có tầm nhìn rộng, mà còn rất thích hợp để xây dựng công sự phòng ngự.
Một khi để họ đứng vững được gót chân thì ma quỷ có muốn làm rung chuyển phòng tuyến pháo súng cũng rất khó.
Nhưng mấy ngày kế tiếp, áp lực trên vai tiểu đội tập kích cũng sẽ theo đó mà tăng lên.
Tiền đề để các nàng đảm bảo lặng yên không một tiếng động là thần không biết, quỷ không hay cắt đứt tầm nhìn nhận biết của kẻ địch. Trên bình nguyên rộng lớn, nếu không có khả năng truyền tin tức thời mà muốn nắm bắt chính xác vị trí của người tập kích thì gần như là chuyện không thể.
Nhưng theo sự gia tăng của quân tuần tra, ma quỷ lại có thể dùng ưu thế về số lượng để đổi lấy thông tin tức thời. Chỉ cần trong khoảnh khắc nhìn thấy người mất liên lạc bị bắn hạ lập tức lục soát quanh đó thì sẽ thu nhỏ phạm vi trên diện rộng, nếu các nàng muốn ra tay lần nữa thì lại quá mạo hiểm.
Kết quả tốt nhất là kẻ địch chú ý tới sự tồn tại của tiểu đội tập kích nhưng lại không xác định được vị trí cụ thể, mà người tập kích thì kịp thời thu tay, quay đầu hội hợp với Đệ Nhất Quân, như vậy vừa có thể dây dưa đến bộ đội phi hành của ma quỷ, lại có thể tranh thủ đủ thời gian cho quân chủ lực.
Chẳng qua mọi việc đều cần các nàng tự phán đoán.
Sớm một chút hay muộn một chút cũng sẽ khiến lần xuất kích này đầy biến số.
- Ngươi nên tin tưởng các nàng.
Nightingale như nhìn thấu được sự lo lắng của Roland:
- Khả năng phán đoán rủi ro của phù thủy Taquila chắc cũng không kém lắm đâu, thuyền cứu hộ ma lực còn có thể tránh né phần lớn truy kích, dù có gặp phải tiểu đội ma quỷ thì muốn hạ được các nàng cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
- Nói cũng phải.
Roland vỗ vỗ má, nói cho cùng vẫn là thực lực thành Neverwinter còn yếu kém nên mới cần phải mạo hiểm như vậy. Tốc độ đi bộ đã hạn chế nghiêm trọng giới hạn của Đệ Nhất Quân, nếu có thể trang bị xe có bánh thì trên bình nguyên rộng lớn như vậy hoàn toàn có thể phát động một cuộc chiến chớp nhoáng sáng đi chiều đến. Cho dù quân đội có hành quân ngay dưới mí mắt Khủng Thú thì kẻ địch cũng chẳng kịp ngăn cản.
So với việc lo lắng vô nghĩa, hắn nên tập trung nhiều hơn vào công việc trong tay.
- Phải rồi, chắc Wendy nắm được nguyên lý cơ bản của việc bay lượn rồi nhỉ?
- Đại khái.
Nightingale cười ném một miếng cá khô vào trong miệng:
- Tối qua nàng ngủ rồi còn nói mớ, lẩm bẩm đường chạy đã thông thoáng, toàn bộ đèn xanh đều sáng lên mà.
- Vậy thì tốt.
Roland nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Hình như hôm nay thời tiết khá đẹp, xem ra có thể tiến hành bước thử nghiệm kế tiếp rồi.
- Ồ? Chẳng lẽ ngươi định chính thức thử nghiệm hiện vật của cái đó rồi sao...
Ánh mắt Nightingale sáng lên.
- Sao, ngươi có hứng thú với nó à?
- Ai mà không hứng thú chứ!
Nàng hưng phấn nói:
- Không cần cánh chim cũng có thể bay lượn trên bầu trời, còn tự do hơn cả khinh khí cầu, ai cũng có thể điều khiển được, nghe gần như chẳng khác gì phép màu, điều này nghe qua gần như chẳng khác nào thần tích -- nếu thành công ngươi biết những người dân trong lãnh địa sẽ đối đãi với ngươi như thế nào không? E rằng Thần Minh cũng khó mà lung lay được uy danh của ngươi.
Khi nói những lời này, vẻ mặt của Nightingale quả thực còn rạng rỡ hơn cả lúc nhận được Kei Os Drinks, như thể nàng là người được muôn người kính ngưỡng.
Roland cũng không nhịn nổi cười:
- Giờ mới chỉ đang trong giai đoạn mày mò mà thôi, vẫn còn một chặng đường dài phía trước mới thực hiện được đến bước ngươi nói.
Ít nhất động cơ hơi nước không thể đáp ứng được nhu cầu, hắn cần một nguồn năng lượng mạnh mẽ hơn.
- Nhưng cuối cùng nó sẽ trở thành hiện thực mà, đúng không?
Nightingale chắp tay sau lưng đi ra tới cửa, ngoảnh đầu lại cười nói.
- Ừ.
Roland chẳng chút do dự đáp:
- Nó sẽ trở thành hiện thực thôi.
...
Cách hải cảng Bãi Cạn một kilomet về phía đông.
Bãi cát nhô lên khỏi mặt nước tại đây lại chìm xuống biển rộng, chỉ để lại một rặng đá tiếp tục kéo dài về phía đông nam, mà chính rặng đá dài dằng dặc này lại tạo thành đường biên giới phía nam Vương quốc Greyfort.
Đối với những người dân sống trên đất liền ở Tây cảnh mà nói, đường biên giới này chỉ là một phần địa hình đồi núi, trèo lên sườn đất thoai thoải là có thể nhìn thấy biển Swirling mênh mông vô tận. Nhưng đối với những thương nhân trên biển mà nói, đây lại là một hàng rào khó có thể vượt qua, độ cao trung bình của rặng đá so với mực nước biển là từ mười lăm mét trở lên, đừng nói không thể dỡ hàng, ngay cả lại gần cập bến cũng rất nguy hiểm. Vì vậy trước khi Shallow được đả thông, Tây cảnh rõ ràng có một phần ba biên giới giáp biển nhưng lại không có một cảng biển nào cả.
sườn đất thoai thoải
Có thể nói, trình độ kinh tế tổng thể của miền Tây vương quốc không bằng miền Đông và miền Nam, nguyên nhân chủ yếu ngoài thiệt hại do trăng máu gây ra thì chính là thiếu cảng biển.
Nhưng địa hình như vậy giờ lại trở thành sân bay thử nghiệm tuyệt vời.
Khi cả đám Roland tới nơi, bộ đội cảnh vệ đóng quân ở thành Neverwinter đã phong tỏa chặt chẽ khu vực một km quanh đấy.
Mà ở một đầu của đường chạy được đổ bê-tông, ba mẫu thử nghiệm giống nhau như đúc đang được binh lính đẩy lên bàn nâng.
- Ồ! Đây chính là máy móc mới mà ngài nói à.
Thunder xoa cằm bình luận:
- Nếu chỉ nhìn vào ngoại hình thì đúng là có thể khiến người liên tưởng tới chim biển, nhưng so với những động cơ hơi nước cực kỳ mạnh mẽ kia thì... hình như nó mỏng manh.
Với tư cách là những đồng minh ngoại quốc đáng tin cậy nhất, Thunder, nhà thám hiểm kiệt xuất xứ Fiordland, và nữ thương nhân Margaret đương nhiên nằm trong danh sách khách mời quan sát của Roland. Roland cũng không bất ngờ với đánh giá của Thunder. Sau khi cười cười ra vẻ thần bí, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Margaret:
- Ngươi thấy sao?
- Bẩm bệ hạ,
Margaret thản nhiên nói:
- Thật sự mà nói, nó đúng là khác quá xa những sáng chế trước đây của ngài, nếu không phải ngài đích thân mời thì ta nhất định sẽ tưởng là Hội Kỳ Vật dùng danh nghĩa của ngài để đi lừa đảo.
- Hội Kỳ Vật?
Roland tò mò hỏi:
- Đó là tổ chức gì?
- Một bang hội được thành lập bởi những kẻ ảo tưởng vừa là thợ thủ công, vừa là nhà thám hiểm.
Margaret thủ thỉ giải thích:
- Bọn họ không bằng lòng với cuộc sống vô vị của một thợ thủ công, nhưng lại không dám ra khơi thám hiểm biển cả hỉ nộ thất thường, nên dồn hết tâm trí vào việc phát minh ra đủ thứ kì quái. Hai năm trước có người từng chế tạo ra một thứ tương tự - một đôi cánh bằng gỗ được đồn đại là có thể giúp người đeo bay lên.
- Đôi cánh... bằng gỗ?
- Gần giống với cái này của ngài nhưng nhỏ hơn nhiều, dài rộng gần bằng một người.
- Thế hắn có bay được không?
Wendy ở bên cạnh không nhịn được hỏi.
- Không.
Margaret lắc đầu.
- Hắn đeo cánh nhảy xuống từ một tòa tháp cao. Đôi cánh nhanh chóng lật ngược lại, rơi xuống như một hòn đá, hắn cũng ngã cắm đầu xuống đất chết tươi.
Wendy không khỏi nuốt nước bọt.
- Mà trước đó hắn lại tuyên bố mình từng thành công mấy lần liền, thu hút được sự chú ý của mấy thương hội lớn. Vậy nên trò lừa bịp này không chỉ biến hắn thành một trò hề mà còn khiến danh tiếng vốn đã chẳng ra gì của Hội Kỳ Vật càng tồi tệ hơn.
Roland nghe đến đó không khỏi xúc động, dùng gỗ để làm cánh hiển nhiên là đã ý thức được điểm mấu chốt của bay lượn là lực nâng càng lớn càng tốt, mà chỉ có phần khung cứng cáp mới có thể chống đỡ nổi đủ diện tích chịu lực. Tới bước này thì về cơ bản, nó không còn là bắt chước cách bay của các loài chim một cách đơn thuần nữa, mô hình ban đầu cũng từ đó mà ra đời.
Có thể nói, đối phương cũng được coi là người mở đường trong việc khám phá bầu trời, ít nhất còn tiến bộ hơn nhiều so với cánh chim nhân tạo, ô bay, áo choàng bay vân vân từng xuất hiện trong lịch sử.
E rằng thành công vài lần cũng không phải nói nhảm mà là thử nghiệm bay lượn tầm ngắn ở độ cao thấp, chẳng qua ở chỗ cao thì sức gió mạnh hơn nhiều, cộng thêm chưa biết cách điều khiển đôi cánh nên trong nháy mắt không khống chế được cũng là chuyện trong dự liệu.
Đáng tiếc Fiordland tôn sùng những nhà thám hiểm có thể khám phá ra những vùng đất mới cho dân đảo, những người không dám ra biển khó mà nhận được sự đánh giá công bằng.
- Không thể coi hắn là kẻ lừa gạt được.
Roland chậm rãi nói:
- Vốn dĩ thoát khỏi sự trói buộc của mặt đất để ôm lấy bầu trời đã cần phải trả một cái giá rất lớn rồi, nếu không có sự trợ giúp của phù thủy, chỉ sợ ta cũng không thể tránh được quá trình này. Nếu người đó có tên thì hãy ghi chép lại chuyện này đi.
Margaret ngẩn người rồi nâng góc váy:
- Vâng thưa bệ hạ.
Roland dời mắt sang “Tàu lượn I” đang thực hiện các bước chuẩn bị cuối cùng trước khi bay thử và đầu máy xe lửa hơi nước. So với thuyền biển bằng sắt thép, quả thật nó có vẻ vô cùng mỏng manh, thậm chí không thể gọi nó là một chiếc máy bay hoàn chỉnh được.
Không có cabin, khung xương lộ hết ra bên ngoài, trừ đôi cánh to dài, các bộ phận còn lại đến lớp da phủ ngoài cũng được lược bỏ. Để thuận tiện cho việc chạy trốn, chỗ ngồi được lắp đặt ngay giữa hai cánh, thoạt nhìn trông còn thô sơ hơn cả mô hình.
Không giống với tất cả những máy móc trước đó, có thể nói Roland hoàn toàn mù tịt về lĩnh vực bay lượn, mà chỉ biết mỗi nguyên lý thì không thể nào chế tạo ra máy bay thật sự được.
Vì vậy việc đầu tiên phải làm chính là biên soạn ra cuốn “Hướng dẫn phi hành”.
Mà mấy mẫu thử nghiệm trông thì đơn sơ kia đã chứa tất cả các yếu tố điều khiển cơ bản cần thiết của một chiếc máy bay.
Mặc dù trông nó chẳng khác gì một chú gà con mới sinh không có lông.
Nhưng nó lại là khởi điểm giang cánh bay lượn của loài người.