Để tàu lượn có thể bay lên, Bộ xây dựng đã xây dựng một đường ray hướng thẳng ra biển ở rìa rặng đá theo yêu cầu của Roland, hai đầu đường ray hướng lên trên trông như một vầng trăng lưỡi liềm.
Sau khi sản phẩm thử nghiệm được khiêng lên đến nơi, chỉ cần buông thiết bị cố định ra là nó sẽ trượt xuống dưới tác dụng của trọng lực, cho đến khi lao ra khỏi đường ray. Cả quá trình tăng tốc gần giống với tàu lượn siêu tốc sau này, chẳng qua là không kích thích đến vậy thôi.
Dĩ nhiên chỉ dựa vào những điều này thì không thể bảo đảm được rằng phần cánh có thể có đủ lực nâng, cho nên vẫn cần Wendy tự tạo thêm chút gió.
Một khi vượt qua rặng đá, chênh lệch hơn mười lăm mét so với mực nước biển thì lại dư dả thời gian để điều chỉnh. Với tốc độ của tàu lượn, vô luận là cất cánh hay là rơi xuống biển thì người điều khiển và nhân viên cứu hộ đều có thể chuẩn bị sẵn sàng.
Đây cũng là lý do ngay từ đầu Roland đã thiết kế mẫu thử nghiệm có hai chỗ ngồi.
Giờ Lightning và Macy đều đang chiến đấu ở vùng đất man hoang, trách nhiệm cứu hộ tự nhiên được trao cho Tilly.
Rồi Tilly thì vui vẻ đồng ý.
- Lên máy bay đi.
Roland đoán cũng đến giờ rồi, xoay người nói với hai người.
Wendy gật đầu, nắm chặt nắm tay như để tự cổ vũ cho bản thân, rồi cùng Tilly đi về phía máy bay.
...
Sau khi trèo lên máy bay, Wendy mới phát hiện ra rằng nó lớn hơn tưởng tượng của nàng nhiều.
Đặc biệt là hai đôi cánh thẳng băng trên đỉnh đầu và dưới chân, bất kỳ loài chim nào cũng không thể so sánh được với chúng, kể cả Macy sau khi Khủng Thú hóa cũng ngắn hơn một chút.
Trong gió biển hiu hiu có thể thấy rõ đầu cánh thon dài đang lay động, điều này khiến nàng hơi bất an, nàng cứ có cảm giác rằng một khi bay lên, chỉ cần một trận gió to chợt nổi lên cũng có thể bẻ gãy nó.
Mặc dù Roland từng đề cập rằng đây là hiện tượng bình thường, sức bền của phần khung nhôm hoàn toàn có thể chịu được các kiểu khởi động khi bay với tốc độ thấp, phần da bọc do Soria vẽ cũng dai hơn da thuộc với vải vóc bình thường nhiều, nhưng hai đôi cánh quả thực hơi mỏng manh, so với diện tích của nó, nói nó là trang giấy cũng chẳng quá đáng.
- Đại nhân, nếu ngài đã sẵn sàng thì nói với ta một tiếng là được.
Lời nói của binh lính khiến Wendy hơi lấy lại tinh thần.
- Ta biết rồi, ừm... việc đầu tiên phải làm là...
- Xác nhận bề mặt các cánh lái có bình thường hay không.
Tilly ở phía sau trấn an nói:
- Đừng căng thẳng, dù có xảy ra vấn đề gì thì vẫn còn ta nhìn ngươi mà.
-... Cám ơn.
Nghe được câu này, Wendy bỗng thấy an tâm hơn nhiều. Đúng vậy, không chỉ mỗi mình nàng từng nghe bệ hạ giảng về nguyên lý bay, nếu có người có thể kịp thời sửa chữa những lỗi sai của nàng, nàng cũng sẽ mắc ít sai lầm hơn.
- Đầu tiên là cánh lái độ cao phần đuôi, điều khiển bằng cần điều khiển chính.
Wendy hít sâu một hơi, dùng hai tay kéo một thanh sắt phía trước chỗ ngồi, dưới thân vang lên tiếng cót két. Nàng biết đó là tiếng khi dây thép phía dưới kéo đuôi máy bay. Từ khi sản phẩm thử nghiệm còn chưa hoàn thành, nàng đã luyện tập trên dụng cụ mô phỏng hàng trăm lần rồi.
- Cánh lái độ cao bình thường, tiếp theo là... ừm, đuôi lái.
Tilly nói tiếp.
Nhưng các bộ phận lắp ráp của dụng cụ mô phỏng đơn giản hơn nhiều, tất cả chỉ có hai thanh dọc, hai bàn đạp với mấy sợi dây cáp bằng thép, Wendy rất khó tin, chỉ với mấy thứ này lại có thể khiến tàu lượn trong miệng bệ hạ bay được như chim, suy cho cùng điều khiển nó cũng chẳng khó hơn xe đạp là bao.
Nếu như cần điều khiển lên xuống là thanh chỉ có thể điều khiển ra trước và về sau, vậy thì cần điều khiển phương hướng lại chỉ có thể điều khiển sang trái hoặc sang phải, ghế ngồi đã cố định chặt chẽ quỹ đạo của bọn họ, ghi-đông xe đạp ít nhất còn có thể xoay một vòng.
- Cánh lái hướng cũng bình thường, cuối cùng là cánh phụ.
Theo cách nói của bệ hạ, trên máy bay phần lớn đều có ba nhóm cánh, một nhóm ở đằng trước, hai nhóm ở đằng sau, nhìn từ phía chính diện vừa vặn tạo thành hình chữ “土”. Dựng thẳng lên là cánh lái hướng, chức năng tương tự như bánh lái, nếu tưởng tượng gió như một dòng nước thì độ lệch của nó có thể đổi hướng máy bay.
Nét ngang ngắn hơn đầu tiên trong chữ “土” chính là cánh lái độ cao, cũng có thể gọi là phần đuôi, khi nó nâng lên thì đầu máy bay hướng lên, khi nó rơi xuống đầu máy bay cũng hướng xuống theo, cực kỳ giống một chiếc bánh lái nằm ngửa. Hai bộ phận này đều rất dễ hiểu, Wendy có thể dùng chương một “Tổng hợp và phân tích lực” trong vật lý cơ bản để suy ra nguyên lý hoạt động của nó.
Mà nét ngang cuối cùng kia lại đại diện cho cánh phụ. Đến tận khi nhìn thấy hiện vật, Wendy mới hiểu được chữ “phụ” từ đâu mà ra. Nó gắn ngay sau cánh lớn, diện tích còn chưa bằng 10% cánh lớn, được nối với bàn đạp dưới chân nàng bằng dây cáp thép, mỗi bên một cái.
Cánh phụ khác với cánh lái độ cao và cánh lái hướng, nhất định phải một bên cao một bên thấp mới có tác dụng, hai lực hoàn toàn ngược chiều của hai bên sẽ khiến máy bay chệch hướng, thậm chí là quay cuồng, đây cũng là bộ phận điều khiển quan trọng nhất trong lúc bay.
Wendy đã từng hỏi bệ hạ về vấn đề này, nếu cánh lái hướng có thể khiến máy bay bay lệch thì tại sao còn phải lắp thêm một đôi cánh phụ. Bệ hạ giải thích là ba bề mặt cánh lái này không hề hoạt động độc lập, mỗi động tác đều cần cả ba cùng nhau hoàn thành. Nếu chỉ lắc lư cánh lái hướng thì dễ khiến khung máy bay di chuyển theo chiều ngang, mà lúc ngoặt gấp còn phải thả cánh lái độ cao để ổn định độ cao.
Chính bởi vậy nên hắn mới cần một phần tài liệu thử nghiệm chi tiết, biên soạn ra cuốn “Hướng dẫn bay” để chỉ dẫn. Mỗi tư thế khác nhau cần áp dụng những thao tác đó để điều khiển máy bay, hoặc là ảnh hưởng của sự thay đổi hướng gió đối với máy bay, rồi là những thiếu sót cảm nhận được khi thao tác... Lấy được những dữ liệu này thì mới có thể làm ra một chiếc máy bay thực sự đáng tin.
- Thoạt nhìn cánh phụ cũng không có vấn đề gì.
Tilly vỗ vai nàng:
- Từ giờ giao hết cho ngươi đấy.
Wendy cảm thấy tim mình đập hơi mạnh, nàng nhìn qua Quốc vương bệ hạ nơi xa rồi quay đầu lại nói với binh lính:
- Ta chuẩn bị xong rồi, mở thiết bị cố định ra đi.
- Vâng, xin ngài chú ý!
Các binh sĩ lập tức trở nên bận rộn.
Đường chạy đã thông thoáng, toàn bộ đèn xanh đều sáng lên, Wendy nói thầm trong lòng. Mặc dù nàng không hiểu câu khẩu lệnh này có nghĩa là gì, nhưng nếu Bệ hạ đã bảo rằng nó có thể mang lại may mắn thì cứ làm theo là được.
Sau một chấn động nhẹ, Tàu lượn I được đẩy lên đường ray.
Sau đó liền rơi xuống.
Bánh xe ma sát với đường ray phát ra âm thanh loảng xoảng, toàn bộ phần thân máy bay đều rung lên theo, nàng cảm thấy mình đang trượt rất nhanh từ trên đỉnh sườn núi xuống, mà biển rộng ở cuối đường ray càng lúc càng gần cô.
Trái tim lập tức nhảy lên tận cổ họng.
Tiếp theo phải làm cái gì?
Nàng hơi bối rối nghĩ, mắt thấy đường ray đã chạy hết nửa chặng đường, nhưng thứ này vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ bay lên cả.
- Tạo gió!
Tilly la lớn.
Đúng rồi, phải tạo gió. Tốc độ trượt trên đường ray không đủ để chống đỡ trọng lượng của hai người, nàng cần tạo ra một luồng gió trên cao ổn định mà nhẹ nhàng, nhẹ nhàng nâng đôi cánh khổng lồ lên.
Ý nghĩ này vừa nảy ra, cơ thể nàng đã hành động trước, vòng xoáy ma lực bắt đầu chuyển động, một luồng không khí vô hình xuất hiện từ hư vô, nhẹ nhàng chống đỡ phía dưới cánh máy bay.
Âm thanh ma sát lập tức bớt chói tai hơn nhiều, dường như trọng lượng của Tàu lượn I không còn tồn tại nữa. Wendy còn chưa kịp hiểu được ý nghĩa của những thay đổi này, máy bay đã lao ra khỏi rìa rặng đá.
Một cú nhếch lên ngắn ngủi giúp nàng được trải nghiệm cảm giác quá tải trọng một cách rõ ràng, như thể có người duỗi tay ấn nàng vào ghế.
Đồng thời thân thể ngả ra sau khiến nàng không thể không kéo cần điều khiển chính xuống.
Đáp lại sự điều khiển của nàng, đầu máy bay nâng lên rõ ràng hơn.
Góc nhìn cũng thay đổi theo, lục địa màu nâu phủ đầy cỏ khô và lá rụng biến mất chẳng còn chút dấu vết, ngay cả biển Swirling rộng lớn cũng trở thành vai phụ, bầu trời xanh thẳm chiếm gần hết tầm nhìn của nàng, những đốm sáng chói mắt khiến nàng hơi nheo mắt lại.
Trong một khoảnh khắc, Wendy cảm giác mình giống như một chú chim hải yến ngược sáng bay lên trời cao.
Cảm giác ấy tự do tới vậy, đồng thời giúp nàng hiểu được tại sao bệ hạ lại nói máy bay khác xa khinh khí cầu.
Nhưng chỉ vẻn vẹn vài giây sau, Wendy phát hiện tiếng gió bên tai dịu lại rồi.
Đầu tàu lượn ngẩng cao nhưng độ cao không tăng nữa, thời gian như lắng lại. Nàng muốn tăng sức gió nhưng lại phát hiện ra rằng gió thổi trên cánh chính không những không thay đổi được tình thế mà ngược lại còn khiến thân máy bay bị lộn ngược.
- Ngươi kéo quá lố rồi!
Tilly hoảng sợ nói.
Còn chưa kịp nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra vấn đề gì thì máy bay đã rơi xuống như một tảng đá.