Dawn leo lên sườn dốc cao, nhìn chăm chú vào trận địa bận rộn nhưng đầy quy củ trước mặt, trong lòng dâng lên suy nghĩ mông lung.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn tham gia chiến trường… Năm mười lăm tuổi, hắn đã được coi như là một kỵ sĩ hộ vệ xuất sắc, đi theo lãnh chúa xông pha chiến đấu, thậm chí sau khi trưởng thành hắn còn đạt được danh hiệu Đệ nhất kỵ sĩ Tây cảnh.
Chiến tranh đối với hắn, đáng lý ra là không hề xa lạ mới phải.
Nhưng ở nơi này, hắn lại cảm nhận được một bầu không khí hoàn toàn khác.
Trước khi khai chiến, các quý tộc thường thét to, khao thưởng, tiệc tùng, như vậy mới có thể nâng cao tinh thần của toàn đội. Bởi thế nên dân tự do và các doanh địa lính đánh thuê thường đắm chìm trong hoan lạc, ăn uống no say, ngoại trừ việc không có rượu, khung cảnh không khác gì chợ ngoài trời. Mỗi lần như vậy, các kỵ sĩ đều cười nhạo mấy người thủ hạ kia ngu ngốc, vài miếng pho mát bánh mì có thể làm cho bọn họ quên hết tất cả, không hề biết rằng thứ để đổi lấy những điều này là tính mạng của họ.
Khi đó Ferlin Syrte cũng rất tán thành, hắn cho rằng chỉ có quý tộc mới biết cách tác chiến như thế nào, nếu không có người thống lĩnh khuyến khích, bao nhiêu dân tự do đi nữa thì cũng sẽ chỉ như bãi cát rời rạc.
Mãi đến khi công tước Llane bị một nhóm thợ mỏ ở Biên Thùy Trấn đánh cho quân lính tan rã, hắn mới phát hiện ra rằng sự thật không giống như những gì hắn nghĩ.
Chẳng qua là lúc ấy hắn đã thực hiện xong tâm nguyện báo thù nên không tiếp tục nghiên cứu sâu nữa mà dồn toàn bộ tinh thần và sức lực đặt lên trên người thê tử Irene.
Hai năm trôi qua, do một cuộc nói chuyện của cha mà Dawn quyết định gia nhập bộ tham mưu, hắn phát hiện chiến tranh đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu như sự kỷ luật mà Đệ Nhất Quân biểu hiện trong cuộc hành quân gian nan tháng trước khiến hắn hết sức ngạc nhiên, thì sự chuyên nghiệp của binh lính đang thể hiện lúc này cũng đủ để khiến tuyệt đại đa số quý tộc cảm thấy xấu hổ.
Không cần bất kỳ khích lệ gì, mỗi người đều thuần thục với nhiệm vụ của mình: vài chiến hào được đào dưới chân dốc, tất cả lớp đất trên bề mặt đều được cho vào túi, và những lá chắn thấp đơn giản chất thành đống trước các vị trí súng máy. Giữa các chiến hào còn xen kẽ hàng rào thép gai cùng ngựa gỗ lớn được gia công tạm thời nên muốn chọc thủng chính diện gần như khó có thể đánh chiếm một tường thành của tòa thành chính.
Phía sau phòng tuyến còn bố trí nhiều khu vực đệm, cho dù trận địa súng máy bị xuyên thủng vẫn không có nghĩa là trận chiến kết thúc, phù thủy Taquila vừa là bức bình phong che chắn bảo vệ pháo doanh cũng vừa là lực lượng dự bị có thể hỗ trợ tiền tuyến bất cứ lúc nào.
Đỉnh sườn núi là trọng điểm tấn công cuối cùng của Đệ Nhất Quân lần này -- sáu pháo đài thần công được nâng lên cao, chĩa thẳng về hướng trạm tiền đồn ma quỷ, các đội pháo binh đang điều chỉnh thông số bắn và những bước chuẩn bị cuối cùng cho cuộc tấn công sắp tới.
Tất cả những điều này hoàn toàn không cần thống lĩnh phân phó từng người một, chỉ trong thời gian một ngày, Đệ Nhất Quân đã cải tạo nơi đây thành một chiến trường đủ tiêu chuẩn.
Ferlin đã chứng kiến sức mạnh của các loại vũ khí mới trong các cuộc diễn tập pháo binh, nhưng chúng vẫn luôn là vật thể lạ -- người điều khiển vũ khí có thể sẽ bị rơi vào người.
Những điều mà người lính và dân tự do tạo ra đó, khiến hắn phải cảm thán một chút.
Một đội ngũ kỷ luật nghiêm minh với sự phân công rõ ràng như vậy, ngay cả những đoàn kỵ sĩ do các đại quý tộc thành lập cũng khó mà làm được.
Mặc dù có thể cảm nhận được sự thay đổi của những người dân ở Neverwinter, nhưng điều đó chẳng là gì so với sự chấn động bởi cảnh tượng trước mắt.
- Hiện tại ngươi đã biết chưa? – Giọng nói quen thuộc của Dawn bỗng nhiên vang lên từ phía sau. – Đáp án cho câu hỏi trước kia.
Ferlin quay đầu lại, gật đầu với tước sĩ Syrte:
- Vâng, thưa cha.
Tại sao khi Bệ hạ tuyên bố sẽ thống nhất Greyfort chỉ trong vài tháng ngắn ngủi và đồng thời tiến quân vào Hermes và Dawn Kingdom, bộ tham mưu không những không phản đối kịch liệt mà ngược lại còn vạch ra một loạt kế hoạch trông rất khó tin.
Với vũ khí và những chiến binh như vậy, không có ai trên đại lục là đối thủ của hắn, hay đúng hơn là… những thế lực thù địch khác căn bản không đáng được nhắc đến so với hắn…
- Đáng tiếc Bệ hạ đã tuyên bố mệnh lệnh cấm các quý tộc gia nhập lực lượng chiến đấu – Ferlin nói với một chút tiếc nuối – Thay vì ngồi trong phòng làm việc, ta lại muốn nếm thử mùi vị khi kề vai chiến đấu cùng những người này --
- Sức mạnh cá nhân hiện giờ không còn quan trọng nữa, bộ tham mưu mới là nơi thích hợp nhất đối với ngươi. – Tước sĩ cười nói – Hơn nữa, nếu ngươi chiến đấu với kẻ địch không hiểu biết như ma quỷ, ngộ nhỡ xảy ra sơ xuất thì sao? Ta vẫn đang đợi bế cháu trai đấy. Chẳng phải bạn tốt Irene kia vừa mới sinh một đứa sao, ngươi cũng phải cố gắng nhiều hơn.
- Cha
Ferlin không khỏi day trán.
- Được rồi được rồi, ta không nói nữa – Syrte sờ chòm râu – Mặt trời đã gần lặn xuống rồi, chúng ta quay về doanh trướng đi, pháo doanh hẳn là sẽ nổ súng sớm thôi -- âm thanh của thứ kia ta chịu không nổi.
- Vâng.
Dawn liếc mắt nhìn lại trận địa lần cuối, sau đó cùng cha đi xuống bãi đất.
Hắn cũng nên đi sang chiến trường khác để hoàn thành chức trách của mình.
...
Năm giờ tối, trận pháo kích chính thức bắt đầu.
Sáu khẩu pháo bắn liên tiếp dựa theo các góc bắn đã được điều chỉnh từ trước, xé tan sự yên tĩnh của bình nguyên màu mỡ trong chốc lát.
Sau hơn bốn trăm năm trôi qua, loài người lại đặt chân lên vùng đất này một lần nữa và tiến hành cuộc tấn công nhắm vào ma quỷ.
Đầu tiên là hai đợt bắn thử để chỉnh sửa sai số trên giấy, khi Sylvia đưa ra phản hồi về đòn đánh, tiếng pháo trở nên đồng đều hơn.
Pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet được cải tiến gần hơn một chút so với các phiên bản tiền nhiệm trong lịch sử, để nâng cao tầm bắn, nơi chứa thuốc súng được mở rộng toàn bộ một vòng, đạn pháo cũng phân thành từng đoạn nhét vào, tốc độ bắn chậm hơn nửa nhịp so với súng lắp toàn bộ. Nhưng vì được điều khiển bởi áp suất cao hơn, những khẩu pháo này đủ sức gây ra mối đe dọa chết người đối với các mục tiêu cố định cách xa hơn mười km.
Phạm vi khoảng cách kéo theo sự gia tăng trọng lượng, áp lực hậu cần cũng lớn hơn. Giải pháp cuối cùng là chia nhỏ bốn quả pháo và vận chuyển chúng bằng trùng thân mềm của Taquila.
Không ai có thể nhìn thấy tiếng gào rít và ngọn lửa của đầu đạn khi nó chạm đất. Đây là một phương thức tác chiến hoàn toàn mới. Nếu không phải đã trải qua nhiều trận pháo kích, chỉ sợ những người lính sẽ khó mà tin rằng họ có thể ở trong một môi trường không áp lực, không cần đối diện với kẻ thù. Xuống dưới, chỉ với một vài động tác lặp đi lặp lại là có thể phá hủy cứ điểm và thành trì của kẻ thù.
Có hai lý do chính để lựa chọn phát động tấn công khi mặt trời lặn, một là khả năng quan sát của đôi mắt ma lực không phụ thuộc vào ánh sáng mặt trời, đồng thời có thể dẫn đường cho pháo binh chỉnh lại điểm bắn vào ban đêm, ma quỷ chỉ có thể bị động mà chịu đòn suốt cả đêm.
Pháo đài thần công cứ hai phút bắn một lần, ngoại trừ tiếng sấm yếu ớt từ đường chân trời, chiến trường được bao phủ trong màn đêm dường như không có gì thay đổi. Nhưng trong mắt Sylvia, vùng đất cách đó mười km lại hoàn toàn khác --
Sóng không khí cuộn trào do vụ nổ gây ra đã làm đảo lộn bên trong bề mặt khu vực, và mười toà tháp Blackrock đã bị nổ tung thành từng mảnh hơn một nửa, đặc biệt vụ nổ do đạn pháo xuyên thủng tháp Fog Storage có thể ngay lập tức biến khối đá đen thành một ngọn núi lửa phun trào.
Chỉ có điều, đến cuối cùng nàng không hề tìm thấy bất cứ dấu hiệu nào của ma quỷ.
Cho đến sáng sớm ngày hôm sau, ngay khi tất cả mọi người cho rằng kẻ địch đã bỏ trạm tiền đồn thì đột nhiên xảy ra biến cố.
Một đại quân ma quỷ đột nhiên xuất hiện ở phía bắc trận địa của Đệ Nhất Quân, cách North Slope tám km!
Đồng thời, Sylvia cũng quan sát thấy dấu hiệu chuyển động của hàng chục con Khủng Thú đáng sợ -- những kẻ thù đã biến mất mấy ngày nay giống như những đám mây đen u ám đang lao về phía họ.