- Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong căn lều trung tâm, bầu không khí có vẻ khá nghiêm trọng, tổng chỉ huy Iron Axe nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ trên chiếc bàn dài, lông mày nhíu lại tạo nên nếp nhăn sâu giữa trán:
- Vừa không có tuyến đỏ, vừa không có báo hiệu, chẳng lẽ nhiều ma quỷ như vậy biến ra từ hư không à!
Mặc dù báo động đầu tiên đã vang lên, các đơn vị chiến đấu của Đệ Nhất Quân đều đã vào vị trí của họ, nhưng sự bối rối và bất an vẫn tràn ngập trong lòng mọi người.
Phải biết rằng chuyện này là do sự cảnh báo của Sylvia xảy ra vấn đề, nếu không có phù thủy thì trận chiến này chẳng phải là không cần thiết sao? Nếu kẻ địch có thể đột ngột xuất hiện ở nơi cách đây tám km, liệu lần sau chúng có trực tiếp xuất hiện ở bên trong trại không?
Nếu vấn đề này không được điều tra rõ ràng thì không ai có thể yên tâm được.
Bên ngoài lều trại, pháo đài thần công vốn im lặng từ lâu giờ lại nổ một trận long trời lở đất, đồng thời tốc độ bắn được tăng lên đến cực điểm -- hiện giờ việc tiết kiệm đạn pháo không còn cần thiết nữa, mau chóng giảm bớt sinh lực của kẻ địch mới là điều quan trọng nhất.
- Cho dù là biến ra thì cũng không thể nào – Akesha nói chắc như đinh đóng cột – Red Mist là điều cần thiết để ma quỷ tồn tại, điều này không thay đổi, nếu không chúng đã sớm càn quét toàn bộ thế giới. Hiện tại số lượng kẻ thù gần bằng mười vạn, nếu không có tuyến đỏ tiếp tế thì đừng nói đến chiến đấu, chỉ cần chạy tới thôi cũng đủ giết chết bọn chúng!
- Căn cứ vào thông tin trước đó, quy mô của trạm tiền đồn này nhiều nhất có thể hỗ trợ hoạt động của hơn một ngàn ma quỷ – Iron Axe trầm ngâm một lát – Theo ý của ngươi, gần chúng ta vẫn có một điểm tiếp tế, nhưng đôi mắt ma lực đã không phát hiện ra sự tồn tại của nó ư?
- Chỉ có thể cho là như vậy --
- Không, còn có một khả năng khác – Edith ngắt lời – Vì chúng ta có thể làm cho các đường tiếp tế biến mất khỏi mặt đất, nên ma quỷ có lẽ cũng có thể nghĩ ra điều đó.
- Đào một đường hầm từ đống đổ nát của Taquila? – Akesha lắc đầu liên tục – Chưa nói đến việc bọn chúng có giành được vật dẫn trùng thân mềm hay không, chỉ cần một đường hầm mà có thể cho hơn mười vạn quỷ di chuyển cũng không phải là một công trình nhỏ, điều này không phù hợp với thời điểm chúng lần đầu tiên xuất hiện ở Taquila. Chưa kể đến một chuyển động lớn như vậy, chắc hẳn Sylvia sẽ cảm nhận được điểm khác thường.
- Ý ta không phải là bắt đầu từ quê hương của ngươi – Edith nghiêng người chỉ vào các mục tiêu được đánh dấu thập tự trên bản đồ – Nếu chúng chỉ bắt đầu từ các trạm tiền đồn thì sao?
- Có ý gì?
Iron Axe trầm giọng hỏi.
- Các ngươi không cảm thấy... Vị trí xuất hiện của ma quỷ có chút kỳ lạ sao? – Nàng vén mái tóc rũ xuống và nói – Thử nghĩ xem, nếu chúng ta là quân đội chính quy -- bất kể là tầng lớp quý tộc hay quân đội của Đế quốc Phù thủy, thì cục diện bây giờ sẽ như thế nào?
Sau khi nghe câu hỏi từ Trân châu của Bắc địa, tất cả mọi người ở đây đều hướng sự chú ý vào bản đồ.
Những người có thể vào căn lều trung tâm không phải là quan chức tham mưu, mà là các bộ chỉ huy quân sự và đại diện của quân Đồng minh, không ai trong số họ chậm hiểu cả -- rất nhanh, mọi người liền nghĩ tới một khả năng.
Trong căn lều lớn nhất thời vang lên tiếng thở hổn hển.
Chẳng qua sự xáo trộn này nhanh chóng bị bao phủ bởi tiếng pháo ầm ầm bên ngoài lều -- chấn động cả đại địa, tất cả những người tham gia hội nghị đều nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt nhau.
Cho đến khi âm thanh của pháo kích lắng xuống, Dawn mới phá vỡ sự im lặng:
- Ý ngươi là... Trạm tiền đồn là con mồi do ma quỷ đặt ra?
Dựa theo suy luận thông thường của quân đội, nếu muốn tiêu diệt được trạm đồn tiền này, nhất định phải tiếp cận thành phố và bắt đầu một cuộc tiến công, điều này cũng đồng nghĩa với việc họ sẽ giao đường lui vào tay ma quỷ. Nếu đối thủ xuất hiện lại vào lúc này, chúng sẽ tạo thành đội hình bao bọc tự nhiên với tàn tích của Taquila, và dưới sự tấn công từ cả hai phía, kết cục của Đệ Nhất Quân có thể hình dung được.
Chiến trường hai km vừa đủ sức chứa cả hai bên tham chiến, nhìn từ bản đồ, trận thế này quả thật giống như một cái túi khổng lồ.
- Nó cho rằng chúng ta chắc chắn sẽ đến?
Iron Axe hỏi.
Edith không trả lời mà nhìn về phía người đại diện của phù thủy cổ -- Zoe.
Trái ngược với đại đa số mọi người, biểu cảm của Zoe hầu như không thay đổi, trên mặt dường như luôn thường trực sự thờ ơ:
- Nếu là Liên bang thì nhất định sẽ ra tay. Để quỷ xây trạm tiền đồn tương đương với việc không thèm chú ý đến sự mở rộng của huyết thống. Đối với phù thủy mà nói, đó là hành động tự sát - sự sụp đổ của một thành phố luôn bắt đầu với việc không thể ngăn chặn được sự bành trướng của kẻ thù. – Nàng dừng lại – Chỉ là chúng chưa bao giờ làm vậy.
- Thời thế đã thay đổi rồi – Trân châu của Bắc địa nói – có thể giải thích rất nhiều vấn đề bằng cách này. Ma quỷ không nghĩ rằng người phàm có thể quét sạch hoàn toàn đội Khủng Thú đáng sợ đó, vì Neverwinter phải là thành phố phù thủy. Đó là lý do cái bẫy này được dựng lên. Nếu may mắn còn có thể bắt được tất cả phù thủy chiến đấu ra khỏi thành phố. Để chúng ta lọt vào vòng phục kích, ác quỷ không chỉ bỏ cuộc tấn công giữa chừng, mà còn chủ động thu hẹp phạm vi điều tra, thời điểm lúc này chính là lúc túi đã khép lại -- mọi người nghĩ sao về giả thuyết này?
- Cho dù thật sự là như thế, vậy bằng cách nào mà ma quỷ có thể tránh khỏi sự trinh sát của tiểu thư Sylvia?
Tước sĩ Syrte lộ vẻ khó hiểu.
- Có thể ngươi không biết, năng lực của nàng không phải là hoàn hảo tuyệt đối – Edith trả lời – Nếu ta nhớ không lầm, có một sự chênh lệch đáng kể giữa khoảng cách có thể nhìn thấy của nàng ấy và khoảng cách quan sát tình hình quân địch, hơn nữa nàng thường chỉ có thể bắt đầu quan sát được sự tồn tại của những con Khủng Thú ở khoảng cách xa nhất -- dưới tình huống như vậy, đôi mắt ma lực có lẽ đã bỏ qua một khu vực rộng lớn.
Nghe đến đó, mọi người đều đã lờ mờ đoán được đáp án.
- Đương nhiên, ta không trách cứ tiểu thư Sylvia – Edith khẽ thở dài – Mà là do chúng ta quá phụ thuộc vào nàng.
Ma lực luôn là vấn đề mà các phù thủy không thể xem nhẹ. Để nắm bắt được nhất cử nhất động của kẻ thù, Sylvia mỗi giây mỗi phút đều phải luôn đề cao cảnh giác và sử dụng ma lực một cách cẩn thận. Nhưng việc nhìn xuyên qua lớp đất đá sẽ tiêu tốn rất nhiều, đặc biệt là ở cự li xa từ bầu trời nhìn xuống như thế, vậy nên rõ ràng là không thể xới tung toàn bộ ba thước dưới lòng đất trên bình nguyên màu mỡ này.
Dựa theo nguyên tắc ma quỷ chỉ có thể ẩn nấp trong vùng Red Mist, nàng hẳn là chỉ quét qua xung quanh trạm canh gác -- hơn nữa vì bị giới hạn bởi khoảng cách tầm nhìn, độ sâu đoán chừng sẽ không quá sâu.
Akesha nhíu mày:
- Chúng ta có thể kiểm chứng điều này ngay bây giờ – Sau đó nàng kích hoạt Ấn Phù Lắng Nghe – Sylvia, ngươi có thể nhìn thấy tình hình đại quân ma quỷ phía dưới mặt đất không?
- Dưới lòng đất? – Sylvia đang dẫn đường pháo kích hơi sửng sốt. – Ta có thể thử, nhưng ma lực…
- Không sao.
- Ta hiểu rồi.
Giọng nói ở phía bên kia ấn phù im lặng trong vài giây, sau đó mọi người nghe thấy nàng ấy thốt lên:
- Kỳ lạ thật... tầm nhìn của mắt ma bị chặn -- ta không nhìn thấy cái gì cả, phía dưới chỉ có một mảnh tối đen!
Mọi người không khỏi im lặng, kết quả này đã chứng thực suy đoán của Edith.
Mùi vị bị đối phương tính kế rõ ràng là không dễ chịu cho lắm.
Nhất thời trong trại chỉ còn lại từng tiếng pháo gầm rú.
“Bộp bộp bộp.”
Đúng lúc này, Iron Axe bỗng nhiên vỗ tay.
- Đại nhân?
Dawn lên tiếng.
- Thì ra là thế, như vậy ta cũng yên tâm. - Hắn chậm rãi nhếch môi - Cuối cùng ai là con mồi, còn phải dựa vào trận đánh ác liệt này mới quyết định được.
Ngài nói đúng, Tổng chỉ huy đại nhân - Edith mỉm cười - Mặc dù bọn họ đoán sai đối phương, nhưng kết quả lại trùng khớp với nhau. Chỉ có thể nói vận may của hai bên đều không tệ. Nói cách khác, Tốt hơn của chúng ta - đó không phải là trận chiến mà chúng ta muốn đối đầu trực diện với kẻ thù trên chiến trường đã định sẵn sao? Trận pháo kích vào buổi tối đã ngăn cản chúng thực hiện hành động đầu tiên, và bây giờ ma quỷ không chỉ mất miếng mồi mà còn phải chuẩn bị đối mặt, đó là một khởi đầu tốt cho dù thế nào đi nữa.
Trân châu của Bắc địa dừng một chút:
- Thật ra, như lúc đầu ta đã nói, chúng ta không cần phải để ý đến ý đồ của đối phương, mặc kệ chúng muốn làm gì, chỉ cần chúng dám thò đầu ra, chúng ta sẽ giết hết những kẻ đó -- mà đây đúng là sở trường của Đệ Nhất Quân, không phải sao?
Cùng lúc đó, trong doanh địa lại vang lên tiếng cảnh báo kinh thiên động địa, chỉ là lần này dồn dập hơn.
- Báo động không kích.
Tất cả mọi người đều hiểu rõ -- chúng đang đến đây.
Những con thú đáng sợ vốn là quân tiên phong đã tiến vào phạm vi tấn công của Đệ Nhất Quân.