- Khụ khụ…
Vannah đang trong tư thế ngã nằm sấp bò dậy, đầu tiên là căng thẳng mà sờ sờ cơ thể với hai chân, sau khi phát hiện không thiếu mất thứ gì mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng mà ngay sau đó tim của hắn liền chùng xuống.
Xung quanh pháo đài thần công có rất nhiều người bị ngọn giáo bằng xương đâm xuyên qua, cũng không biết có còn sống không nữa, mà mấy binh lính bị đâm xuyên qua tay chân thì đang cố gắng tìm kiếm từ trong đống bùn đất gồ ghề lồi lõm, họ muốn tìm lại chân tay đã bị đứt của mình. Cảnh tượng này khiến hắn không kìm nổi mà cảm thấy hốc mắt cay cay, cả đội tiểu đoàn pháo binh đều do Bệ hạ đào tạo từng li từng tí một, từ chống lại Công tước Tây cảnh đến tấn công Hermes đều hiếm có thiệt hại, bây giờ thoáng chốc đã có nhiều người ngã xuống như vậy, sự khó chịu trong lòng hắn tưởng chừng như tăng đến tột đỉnh.
Nhưng Vannah cũng biết bây giờ không phải lúc để buồn, tiểu thư Nanawa, thiên sứ của Đệ Nhất Quân đang ở trong khu cứu hộ nơi đóng quân của tiểu đoàn, chỉ cần đưa người bị thương đến đó, cho dù chỉ còn một hơi thở cuối cùng thì tiểu thư thiên sứ cũng có thể giành lại sự sống cho họ!
- Có ai không!
Hắn dùng cả hai tay hai chân để bò đến bên cạnh một người bị thương nặng bị đâm xuyên qua bụng:
- Người đâu mau đến giúp ta!
Từ trong bụi mù có hai tên lính theo tiếng gọi mà chạy đến:
- Đại nhân, ta ở đây!
- Đưa hắn đến khu cứu hộ đi.
Vannah còn nhét cả ruột với thịt thừa bị lòi ra vào trong bụng của đối phương:
- Đừng làm rơi cái gì ra.
- Đại... Đại nhân.
Người kia đau đến mức nhe răng trợn mắt lên:
- Ta...
- Bớt nói nhảm đi, còn sức mà nói thì tiết kiệm để giết ma quỷ còn hơn đấy.
Vannah vỗ vỗ mặt hắn:
- Đi nhanh đi rồi mau quay lại, ta vẫn chờ thêm người để còn bắn súng đấy, biết chưa hả!
Sau khi người bị thương được đưa đi, hắn lại chạy đến bên cạnh một người cứu hộ khác:
- Ngươi đến từ nơi đóng quân của tiểu đoàn à?
Đối phương liếc mắt nhìn huy hiệu trên bả vai hắn, giơ tay lên chào nói:
- Vâng! Ngươi muốn dặn dò gì sao?
- Ngươi cứ tiếp tục làm việc của ngươi đi, việc cứu người quan trọng hơn.
Vannah xua xua tay:
- Tình hình chỗ tiền tuyến bây giờ rốt cuộc thế nào rồi?
Sau khi trận địa pháo binh bị tấn công, mặt trận rộng gần 500 mét giờ đây khắp nơi đều là khói bụi, ngoại trừ hỏa pháo ở gần hắn nhất thì không thể biết được tình hình hiện tại của những đội khác, chỉ có thể mờ mờ ảo ảo nhìn thấy rất nhiều bóng người đang chạy tán loạn, thi thoảng lại có tiếng súng với pháo nổ đùng đoàng. Nhưng mà ngay cả đội cấp cứu phụ trách việc cứu hộ cũng đến rồi, thế mà lại không thấy có pháo thủ đến thay thế, điều này thật sự hơi bị kỳ lạ.
- Ma quỷ đã tấn công đến đây rồi, chúng từ trên trời bay xuống!
Một người cứu hộ cầm băng vết thương trên tay, giọng nói của hắn có chút vội vàng:
- Ta vừa mới ở chính giữa của trận địa qua đây, tận mắt nhìn thấy mấy con quái vật cánh thịt kia bay xuống, sau đó đánh nhau với đội trang bị hạng nặng.
Ma quỷ thế mà lại bay xuống ngay sau khi vừa phóng giáo ư?
Nói cách khác, sự hỗn loạn bây giờ là do kẻ địch tới xâm lược từ phía sau, nhân viên tới thay thế bổ sung tạm thời không thể tiếp cận pháo đài thần công được, những người đang đến giải vây trước này đều là đội dự bị đã được sắp xếp ở Trung bộ, còn những người ở tiền tuyến thì vẫn hoàn hảo không có chút tổn hại nào.
Sau khi nhận ra điều này, Vannah lập tức hiểu ra trách nhiệm nặng nề của mình hiện giờ.
Hắn nhất định phải làm cho mấy cái pháo đài thần công này hoạt động trở lại.
Kẻ địch muốn ngăn cản bọn hắn bắn pháo vào bọn ma quỷ đang tiến đến không ngừng này, vậy thì hắn càng không thể để chúng nó được như ý muốn dễ dàng như vậy.
Chỉ cần nơi tiền tuyến không bị đánh hạ, mấy kẻ địch này sớm muộn gì cũng sẽ bị đội trang bị hạng nặng giải quyết hết.
Mặc dù không biết Bệ hạ đã tìm một đội võ sĩ mạnh như quái vật thế này ở đâu, họ có thể đeo trên lưng một đống hành trang nặng như pháo dã chiến mà không thở hổn hển, nhưng có một điều có thể chắc chắn đó chính là những võ sĩ tinh nhuệ này cho dù phải đối mặt với những con ma quỷ hung ác thì nhất định cũng sẽ không bị đánh bại.
- Người bị thương giao cho các ngươi đấy!
Vannah cúi người chầm chậm chạy đến chỗ những hộp đạn nằm rải rác, dùng hết sức ôm một đầu đạn lên, sau khi loạng choạng quay về chỗ nòng pháo thì đẩy vào buồng đạn.
Sau đó là hai liều thuốc phóng.
Chuyện vốn phải cần đến hai người mới làm được giờ đã biến thành một người, mới chỉ một lần nạp đạn đã khiến hắn cảm thấy có chút thở không ra hơi rồi. Sau khi dùng tay áo bịt miệng rồi hít sâu một hơi, hắn bắt đầu điều chỉnh góc bắn của hỏa pháo dựa trên tốc độ tiến đến lần trước của kẻ địch.
Đúng lúc này, người cứu hộ kia nhìn về phía hắn mà hét ầm lên:
- Đại nhân, cẩn thận đằng sau!
Trong phút chốc, Vannah cảm thấy máu toàn thân như đông lại, hắn thậm chí còn không kịp quay đầu lại, mà theo bản năng lăn xuống đất!
Mà hành động này đã cứu được hắn.
Hắn chỉ nghe thấy “cheng” một cái, một cây rìu xẹt qua đỉnh đầu của hắn, đập vào khóa nòng, bắn ra một loạt tia lửa.
Hắn vừa ngẩng đầu lên thì ngay lập tức bốn mắt nhìn nhau với một con Mad Demons!
Mad Demons rút rìu lên, gầm to đi về phía hắn:
- Gào gào!
Toi rồi, trong lòng Vannah chỉ còn một suy nghĩ duy nhất là như vậy, mặc dù hắn có đeo kiếm ở bên hông, nhưng với tư thế nằm vật xuống đất thế này thì hắn không thể nào rút kiếm ra được, hơn nữa cho dù có cán kiếm trong tay thì sao, hắn làm thế nào để có thể đỡ được đòn tiếp theo của đối phương đây? Mấy cái con này còn đều là những con quái vật có sức mạnh và tốc độ vượt xa người bình thường nữa chứ!
Thấy đối phương chuẩn bị chém rìu chiến xuống mình, Vannah không thể không đưa tay đỡ lại trước người.
- Rắc!
Một bức tường băng đột nhiên nổi lên, chắn ngang ở giữa hai người, đầu rìu vừa hay lại rơi xuống cuối bức tường, bắn lên một ít bông tuyết.
Thế này là… hắn được cứu rồi ư?
Hắn kinh hồn khiếp vía mà quay đầu lại, chỉ thấy một phù thuỷ tóc xanh lam dùng một tay túm về phía trước, sắc mặt bình tĩnh nhìn con ma quỷ kia:
- Đi ra đằng sau ta đi.
Vannah cắn chặt răng, mặc dù hai chân mềm đến mức không đứng dậy nổi, hắn vẫn lăn một vòng bò đến bên cạnh nữ phù thủy kia.
- Gào, phào gào!
Cho dù hắn không hiểu ngôn ngữ của bọn ma quỷ, hắn cũng có thể cảm nhận được sự tức giận và sát khí mãnh liệt của kẻ địch.
Đối phương lao ra từ sau bức tường băng, nửa người ngồi xổm xuống, cánh tay phải cầm rìu của nó đang phồng lên một cách dữ dội.
Còn nữ phù thuỷ không những không lùi bước mà còn tiến lên, lớp băng lạnh lan ra dưới chân nàng, giống như một vị Thần Minh cai quản ngày đông giá rét.
Vào khoảnh khắc con ma quỷ kia vung tay lên, bỗng có một tảng băng nổi lên từ mặt đất, khiến cho chiếc rìu bị quăng bay thành đường thẳng, đồng thời cũng khiến cánh tay của nó bị gãy thành một hình thù kỳ dị. Nửa cái xương màu xám trắng bị đâm thủng lên bề mặt da, còn lộ ra ngoài mấy cơ bắp thịt, trông dáng vẻ đó đúng là vô cùng kinh người.
Không đợi đối phương hét lên, những bông tuyết đã qua mắt cá chân leo lên trên với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, mấy giây sau đã đóng băng kẻ địch thành một pho tượng đá.
Vannah cuối cùng cũng thở dài một hơi:
- Cảm... Cảm ơn.
- Vẫn chưa xong đâu, đợt phóng giáo thứ hai sắp đến rồi.
Nữ phù thuỷ nhìn lên bầu trời bụi mù dày đặc:
- Tiểu thư Marye!
Đúng rồi, hắn chợt nhớ ra rằng sự tấn công bằng những ngọn giáo của bọn ma quỷ có cách đều nhau, nếu cái con Mad Demons vừa nãy đã có thể thúc đẩy cánh tay của nó phồng lên, như thế có nghĩa là trên bầu trời lại trở nên nguy hiểm lần nữa.
Chỉ là tiểu thư Marye trong lời nói của ân nhân cứu mạng lại là ai đây? Bây giờ không bắt đầu đi trốn thì có ổn không?
Ngay lúc hắn đang cảm thấy hoài nghi không hiểu, một giọng nói non nớt giống trẻ con từ xa vọng lại:
- Giao cho ta đi.
Sau đó Vannah nhìn thấy một cảnh tượng không thể tưởng tượng nổi!
Một quả cầu màu xanh lam chỉ xuyên qua được một nửa ánh sáng đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu của hắn mà không hề báo trước, rồi giống như được bơm phồng mà không ngừng to lên, rất nhanh đã bao trùm lên khu vực xung quanh gần 10 mét. Đồng thời những xúc tu ở hai bên của quả cầu lắc lư trái phải rồi lôi những người bị thương nhẹ chưa được đưa đi vào trong phạm vi được bao phủ của quả cầu.
Mà đợt tấn công của kẻ địch cũng đến ngay lúc này như đúng hẹn.
Năm, sáu ngọn giáo bằng xương bắn xuống nhanh như tia chớp, thằng tắp nối nhau bắn vào trong quả cầu, Vannah có thể thấy rõ mũi giáo đã vẽ ra từng gợn sóng, giống như vừa đâm vào dòng nước vừa nhớt vừa dính. Những gợn sóng lăn tăn bị khuấy động trùng điệp lên nhau, khiến cho quả cầu không ngừng lắc lư, dường như có thể vỡ tung ra bất cứ lúc nào, nhưng cuối cùng, ngọn giáo bằng xương khi đến chỗ cách mặt đất mấy mét thì bất động.
- Làm tốt lắm.
Phù thủy tóc xanh lam thu tảng băng lạnh trong tay về, nhìn về phía Vannah:
- Nguy hiểm bên này tạm thời đã được loại bỏ, ngươi có thể đưa thuộc hạ của mình rút lui trước.
- Như vậy sao mà được.
Người đứng sau nghiến răng, cố gắng bò dậy từ mặt đất:
- Ta còn chưa khiến cho đám mấy cái con đáng chết này chịu đủ đau khổ đâu!
Bây giờ hắn chỉ cần hoàn thành bước cuối cùng này thôi.
Vannah khập khiễng đi tới trước pháo đài thần công, nắm lấy mồi lửa, mạnh mẽ giật về phía sau một cái!
Gió nóng từ miệng pháo đài đã thổi bay bụi mù dày đặc chỉ trong nháy mắt, trận địa pháo binh đã im ắng trong một khắc đồng hồ lại lần nữa vang lên tiếng nổ kinh thiên động địa!