Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 990

Chương 990
Chương 990

- Phương pháp gì?

Bên kia dừng lại một lúc rồi mới nói tiếp:

- Nếu như để nhân loại nhận cảm giác của ma quỷ tồn tại nguy hiểm, như vậy để ma quỷ biến thành nhân loại là được.

- Ý của các ngươi là dời linh hồn đi?

Roland nhanh chóng nghĩ ra mấu chốt trong đó.

- Ngươi đã từng đề cập đến ma quỷ ở trong thế giới trong mơ, nói cách khác, kẻ kế thừa của Falling Star City kia từng thi triển năng lực giống như rút linh hồn ra đối với ma quỷ, vậy ít nhất có thể chứng minh rằng chúng nó cũng sẽ phải chịu ảnh hưởng của dụng cụ linh hồn.

Zoe giải thích:

- Sau này chỉ cần chuyển dời ma quỷ cấp cao lên trên thân thể võ sĩ thần phạt, nguy hiểm ở phương diện cảm giác này sẽ có thể do gia hỏa này gánh vác toàn bộ.

- Thì ra là thế.

Hắn không khỏi gật đầu nói, nếu như lấy võ sĩ thần phạt làm vật dẫn, tương đương với bắt buộc ma quỷ phải đi thích ứng với nhân loại, mà càm quan do người nối tiếp tâm linh thu nhận được về cũng đều là tin tức quen thuộc. Dưới tình huống đối phương hỗn loạn, ý thức giao chiến càng dễ dàng nhận được ưu thế, chuyện này mới vừa nghe thì đúng là không sai:

- Nhưng các ngươi cũng sẽ bị tổn thất một vật chứa có thể chuyển dời.

Sau khi Giáo hội bị tiêu diệt, trên cơ bản thể xác của võ sĩ thần phạt sẽ dùng một cái thì ít đi một cái.

- So với ở trong lồng giam lạnh như băng không hề hay biết gì cả, chúng ta càng muốn hôn mê ở trong giấc mộng của ngươi hơn… Cho nên điều này không có gì không tốt cả.

- Khụ khụ.

Roland thiếu chút nữa bị sặc nước trà, tuy rằng biết rõ đối phương giới tính nữ, nhưng khi nghe được một giọng nam hùng hậu nhẹ nhàng nói ra lời nói này, lực sát thương vẫn tương đối kinh người.

- Chỉ đùa giỡn một chút thôi.

Zoe hiếm thấy bật cười khẽ:

- Trên thực tế trong kho của chúng ta có cất chứa mấy mẫu hàng lỗi, vừa vặn có thể dùng cho chuyển dời lần này. Huống chi so với thu hoạch có thể có được thì cái giá phải trả cho một thể xác vốn không đáng để nhắc đến.

- Hàng lỗi?

Hắn hắng giọng hỏi.

- Từ thành Hermes đến chỗ ẩn thân ban đầu của chúng ta cần đi qua dãy núi tuyệt cảnh mới có thể đến được, đó không được coi là một đoạn đường dễ đi đặc biệt là dưới Tà Ma Chi Nguyệt. Có vài võ sĩ thần phạt thậm chí phải bò đến bởi vì hai chân đã bị tà thú gặm mất. Thể xác giống như vậy tự nhiên không thể để cho chiến sĩ sử dụng được, mới đầu chúng ta vốn chỉ định coi nó là vật chứa trường sinh mà thôi, để cung cấp cho những quý tộc này đến hưởng thụ.

Roland giật giật khóe miệng, cuộc sống như thế thật sự có thể xem như hưởng thụ sao?

- Nhưng mà cho dù là hàng lỗi thì nó vẫn có được năng lực tương tự như đá thần phạt chứ? Nếu như ở trong quá trình liên tiếp thi triển ra, có phải sẽ phát sinh vấn đề gì không?

- Xin ngươi đừng lo lắng về điểm này, cho dù là chúng ta, muốn thuần thục nắm giữ được một thân thể xa lạ cũng cần thời gian hơn mười năm.

Zoe trả lời:

- Mà thời gian kích động lĩnh vực thần phạt lại lâu, không ít người phải đợi đến lần chuyển dời thứ hai mới có thể sử dụng được năng lực nên có. Cho dù ma quỷ có được thiên phú vượt qua tưởng tượng ở trên lĩnh vực này thì cũng không thể nào làm được một điểm này trong quá trình thẩm vấn.

Akesha lại bổ sung thêm:

- Cứ tính tới tình huống tồi tệ nhất đi, cho dù cộng minh bị gián đoạn, thống khổ tạo thành cũng chỉ mang tính chất tạm thời thôi, trong quá trình Sylvia điều tra đã gặp phải tình huống tương tự, từng tự mình thử nghiệm rồi.

- Đúng rồi, các ngươi đã từng thảo luận chuyện này với nữ sĩ Carmela chưa?

Roland đột nhiên nghĩ đến mấu chốt của vấn đề.

- Đã nói cho nàng rồi, mới đầu nàng ôm thái độ phủ định, dù sao đây là chuyện chưa bao giờ nếm thử, bất cứ một tên phù thủy nào đảm nhiệm người thẩm vấn đều không thể nói chắc chắn rằng không hề có nguy hiểm, nhưng Zoe đã thuyết phục được nàng.

- Thật sao…

Hắn hoài nghi nói, đối phương không phải là người ăn nói khéo léo.

- Thật ra rất đơn giản thôi bệ hạ à.

Zoe nói tiếp:

- Ta chỉ nói cho nàng biết rằng, người nối tiếp tâm linh với ma quỷ không phải là ai khác mà là chính bản thân ta.

Roland không khỏi ngẩn ra.

- Ta vừa là người siêu phàm, lại còn là phù thủy thần phạt được thức tỉnh đầu tiên… Dưới trạng thái như vậy, tiếp xúc với ma quỷ sẽ có nắm chắc hơn phần lớn mọi người.

Nàng bình tĩnh nói:

- Đương nhiên quan trọng nhất ở chỗ ta là người đề ra phương án này, đương nhiên nên gánh vác tất cả nguy hiểm.

Đây có lẽ chính là nguyên nhân vì sao phù thủy cổ tự cho rằng bản thân rất cao, lại khiến cho người ta không chán ghét nổi… Roland nghĩ, trong chuyện đối phó với ma quỷ, các nàng quả thật được tính là người đi đầu kêu lên “Đi theo ta”. Bằng vào một điểm này đã hơn rất nhiều người rồi.

- Ta đã biết rồi, chuyện này cứ làm theo lời các ngươi nói đi.

Hắn trầm mặc một lát rồi trả lời:

- Nhớ trên đường quay về đừng thả lỏng theo dõi ma quỷ cấp cao nhé.

- A, ta sẽ cẩn thận “săn sóc” chúng nó, bệ hạ.

Zoe cười nói.

Có lẽ quá trình áp giải mới là chuyện nàng mong đợi hơn thẩm vấn cuối cùng.

Sau khi kết thúc trò chuyện, Roland lập tức rơi vào trầm tư.

Người và ma quỷ thật sự có linh hồn sao?

Nếu như không có, vậy phù thủy Taquila tùy tiện đổi mới thân thể như thế nào vậy? Nguyên lý của dụng cụ linh hồn là cái gì?

Còn nếu như có, vậy vì sao linh hồn không cách nào tự mình thoát khỏi thân thể mà tồn tại? Dù sao nếu như linh hồn có thể tùy tiện tách ra và giao cho, thế không có gì khác bất tử bất diệt cả.

Còn có thế giới trong mơ… một không gian hư ảo rất thật như thế, lại không hề tồn tại, rốt cuộc được thực hiện như thế nào. Cái gọi là cột sáng thông đi thần vực ở trong sách cổ trong nền văn minh dưới lòng đất, nơi tận cùng rốt cuộc sẽ có cái gì?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ sợ sau khi mình hiểu được bản chất của ma lực và trận chiến Thần Ý thì mới có thể giải được câu đố này.

Nhưng cho dù như thế nào, hiện giờ hắn đã có một cơ hội tận mắt chứng kiến linh hồn chuyển đi.

So với vướng bận khi xuất chinh, thời gian quay về dường như nhanh hơn rất nhiều.

Bởi vì tòa thị chính càng ngày càng hoàn thiện và lớn mạnh, chính vụ cần Roland tự mình hỏi đến hiện giờ đã rất ít ỏi, bởi vì vậy nên hắn đặt phần lớn thời gian để trống lên vài hạng mục công nghiệp trọng điểm.

Việc tàu lượn bay thử vẫn còn đang trong vững bước thúc đẩy, quyển sổ hướng dẫn bay do Tilly biên soạn đã từ vài tờ giấy mỏng manh dần dần biến thành một quyển sách dày đến có thể so sánh được với “Hóa học trung cấp”. Khi tăng thêm trang bìa, Roland cố ý sử dụng màu vàng để làm màu sắc tiêu đề.

Thuyền lớn sắt thép ở trong tay Thunder cũng càng ngày càng quen thuộc, cho dù mới đầu động lực và hệ thống điều khiển không hề đạt theo yêu cầu, trục trặc lớn nhỏ không ngừng, nhưng sau khi trải qua cải tiến, nó cuối cùng đã như một con thuyền biển chân chính.

Mặt khác, tòa tháp Spellcaster đặc biệt xây dựng cho Akesha cuối cùng đã tuyên bố hoàn thành vào một tháng cuối mùa thu, ngay một khắc cuối cùng khi tòa kiến trúc bê tông cao đến năm tầng này làm xong, lợi dụng tạo hình kỳ lạ của phong cách khác nhau cùng với độ cao vượt trên cả thành bảo của lãnh chúa, nó đã trở thành tiêu chí mới của thành Neverwinter. Không hề nghi ngờ, trước khi tòa nhà Miracle hoàn thành, nó sẽ là phong cảnh bắt mắt nhất trong thành thị.

Trừ bỏ đó ra, tháp lọc dầu mỏ còn có nhà xưởng được xây dựng lên để lắp ráp nguồn động lực thế hệ mới đều đã tiến gần đến xây dựng hoàn thành. Trước kia khi càng gần đến mùa đông thì Tây cảnh càng trở nên yên lặng, giống như thành trấn đều cùng rơi vào ngủ say cùng với mặt đất, nhưng kể từ sau khi thành Neverwinter được thành lập, hiện tượng này đã dần dần bị phá vỡ, cũng vào năm nay đạt đến một đỉnh cao mới. Từ khu vực khai thác mỏ North Slope đến hải cảng Bãi Cạn, khắp nơi đều có thể nhìn thấy đám người đang bận rộn và tòa nhà mới xây, phồn hoa và sức sống được bày ra từ đầu đường đến cuối ngõ khiến tất cả các thương nhân đến đây đều thán phục không thôi.

Nửa tháng sau, Đệ Nhất Quân cuối cùng về tới điểm xuất phát sau một thời gian dài đi xa.

Nhân dân Neverwinter tự động tập trung hoan nghênh ở vùng thảo nguyên ngoại ô, tiếng reo hò này gần như vang lên tận mây xanh.

Cũng trong cùng ngày hôm đó, trên bầu trời bay xuống tuyết trắng trong suốt.

Trời đông giá rét dài dằng dặc… đã đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment