- Cái gì?
Ở đây lập tức vang lên tiếng hút khí lạnh, mọi người đều cùng không hẹn mà nhìn về phía Zoe, lại nhìn hai linh hồn mà Carmela nối tiếp, một bên đã biến mất rồi, ma quỷ lại không thể có khả năng trổ tài mạnh miệng, như vậy kết quả chỉ còn lại một khả năng.
Phản ứng của Elsie còn nhanh hơn một chút, khi đại quản gia phát ra tiếng kinh hô, nàng đã áp dụng hành động luôn. Xúc tu chính đủ để bóp nát thân thể Khủng Thú đã quét thẳng về phía Zoe, lập tức quét ngã nàng xuống đất, có thể nhìn ra được lực lượng to lớn này thông qua bàn đá vỡ vụn sau lưng, hiển nhiên một chiêu này hoàn toàn không hề cân nhắc đến việc nương tay.
Một giọt máu tươi phun ra từ trong miệng Zoe.
Sau đó trong đại điện rơi vào yên tĩnh quỷ dị.
Không hề nghi ngờ, hành động lần này của Elsie vì đề phòng ma quỷ chiếm cứ thân thể của Zoe, do đó bùng phát lên làm khó tâm linh cộng minh để bù lại khống chế cảm giác cũng chưa biết chừng, một khi khiến phù thủy thần phạt triển khai một khu vực cấm, cho dù chỉ có một khoảng cách nho nhỏ thôi cũng có thể tạo thành thương tổn rất lớn.
Đặc biệt là phần lớn phù thủy ở đây đều chưa chuẩn bị sẵn sàng làm kẻ địch với Zoe.
Không thể không nói, Elsie đã từng làm người chỉ huy quân thánh hữu quả thật có kinh nghiệm chiến đấu cao hơn mọi người không ít.
Nhưng mà Zoe không hề làm giãy giụa cuối cùng hoặc không tiếc tính mạng liều chết một trận giống như các nàng tưởng tượng. Từ khi ma quỷ kêu lên tuyên bố cho đến khi bị xúc tu chính đánh ngã, nàng giống như một con búp bê không hề có động tĩnh gì, vốn hề không nhìn ra được dấu hiệu bị khống chế.
- Linh hồn của ma quỷ thật sự chuyển dời vào trong thân thể có dáng vẻ như này sao?
Qua một hồi lâu, Roland mới phá vỡ yên lặng nói.
- Ta chưa từng gặp tình huống như vậy…
Carmela vẫn có vẻ mặt sợ hãi:
- Tuy rằng tâm linh cộng minh có thể hiểu thành một nhịp cầu, nhưng chẳng qua chỉ là một phương pháp khơi thông hình thức khác mà thôi, vứt bỏ thân thể vốn có, trực tiếp xâm nhập vào nội tâm của người nối tiếp, điều này làm sao có thể làm được chứ?
- Có cách nào để xác nhận không?
Tilly cau mày nói.
- Trừ phi nó chủ động mở miệng.
Elsie thả lỏng xúc tu chính, nhưng vẫn giữ vững trạng thái giam cầm:
- Nhưng mà chắc là khả năng quả thật không nhỏ, linh hồn không cách nào thoát được khỏi vật dẫn để tồn tại, bằng không chúng ta đã không đến nỗi phụ thuộc vào nền văn minh dưới lòng đất như thế, tự mình chôn diệt ý thức, không nói đến chuyện này tuyệt đối không có khả năng, cho dù ma quỷ làm vậy cũng không có chỗ tốt gì cho nó cả, cho nên chúng ta phải làm ra tính toán xấu nhất.
- Có lẽ ta có một biện pháp.
Roland ngẫm nghĩ nói:
- Nếu như nhét cột sáng của Zoe vào trong thế giới trong mơ…
- Ta không đồng ý!
Wendy lập tức ngăn cản nói:
- Ngươi nên tránh xa tất cả bất cứ nguy hiểm gì.
- Không sai, nếu như để cho kẻ địch xâm chiếm thân thể của ngươi thì phải làm như thế nào?
Nightingale cũng phụ họa nói:
- Nó không phải là một kẻ thua trận trên chiến trường linh hồn, mà là một ma quỷ cấp cao chân chính!
- Không phải không thể khống chế được nguy hiểm.
Roland chậm rãi tự hỏi đối sách:
- Nếu nó thật sự có thể tiến vào thế giới trong mơ, địa điểm xuất hiện nhất định cố định, chỉ cần bố trí một đội phù thủy cùng đi vào trong giấc mộng thì hoàn toàn có thể hủy diệt trước khi nó kịp phản ứng lại. Huống chi thế giới trong mơ và tâm linh cộng minh hoàn toàn không giống nhau, cho dù trong đó phát sinh chuyện gì đều sẽ không ảnh hưởng đến hiện thực, chỉ cần tỉnh lại thì thời gian trong mộng sẽ đọng lại, bất cứ kẻ nào từ bên ngoài đến không thuộc về thế giới trong đó đều sẽ bị ép buộc rời đi. Bởi vậy cho dù xuất hiện tình huống tệ nhất, ngay khi Zoe biến mất, ma quỷ thay thế nàng, chúng ta đều có thể xác nhận được.
- Nhưng mà…
Nightingale cắn môi, quay đầu sang nói với Anna:
- Ngươi cũng khuyên nhủ hắn đi.
- Ta không phản đối hắn làm như vậy.
Anna bất ngờ nói.
- Vì sao?
Đám người Wendy không khỏi sửng sốt.
- Bởi vì ta đã được hắn cứu như vậy.
Nàng nghiêm túc trả lời:
- Nếu như lúc trước bởi vì cách nói tương tự như vậy mà có người khuyên can hắn, chỉ sợ ta đã sớm chết trên đài treo cổ rồi. Hiện giờ để cho ta đi làm người khuyên can, đầu tiên là ta không có cách nào thuyết phục được bản thân. Lại nói, ta tin tưởng phán đoán của Roland, hắn nhất định rõ ràng hiện giờ bản thân đã không còn một thân một mình nữa.
Khi nói chuyện, hai người nhìn nhau cười, trên mặt tràn đầy ăn ý và tin cậy.
- …
Elsie trầm mặc thật lâu:
- Cho dù kết quả như thế nào, ta đều muốn thay Zoe nói một lời cảm ơn ngươi.
- Mà ta càng hy vọng nghe được nàng chính miệng nói như vậy.
Roland gật gật đầu.
- Ta đây phải đi bố trí những đồng bọn có năng lực chiến đấu mạnh nhất đến đây.
Pasha cảm kích nói.
- Mặt khác, trước khi tiến vào trong cảnh trong mơ, tiếp tục giữ vững trạng thái cộng minh đi.
Hắn tỏ vẻ thoải mái nói:
- Không phải Zoe đã nói rồi sao, chỉ cần nàng không bảo dừng lại thì đừng làm gián đoạn tâm linh cộng minh. Nếu như đọ sức trên ý thức, ai thua còn chưa xác định đâu.
- Này, giống cái, đoán thử xem lũ đồng bọn côn trùng của ngươi hiện giờ đang chuẩn bị làm gì?
Zoe ngẩng đầu nhìn ma quỷ cấp cao, lại dời lực chú ý lên trên thân thể mình.
Ngực hơi gồ lên, tuy rằng biên độ gần như không có, nhưng rõ ràng còn thuận mắt hơn thể xác giới tính nam thô ráp kia nhiều lắm. Tay chân còn đầy đủ, xúc cảm rõ ràng, chính là tóc hồi lâu chưa cắt phù trên trán, giống như trong thế giới trong mơ vậy…
- Ha! Các nàng nhất định sẽ như gặp phải kẻ địch, bao vây xung quanh ngươi đi.
Ma quỷ tự xưng là Kabradhabi cười nhạo nói:
- Đợi đến khi biết rõ ràng tình huống rồi, ngươi có tỷ lệ ba thành sẽ bị nhốt lại, giống như trùng thân mềm cấp thấp cột lên trên giường sắt, cả ngày ngâm chung với thứ bài tiết ra. Đương nhiên, còn có tỷ lệ bảy thành là trực tiếp xử tử ngươi, dù sao bốn trăm năm trước các ngươi đã thường xuyên làm chuyện chặn đứng tổn thất này rồi.
Zoe ngắm nhìn bốn phía, chỉ thấy được xung quanh đây đều hoàn toàn tối đen, không hề có cái gì cả. Nhưng đây cũng không phải là tăm tối thuần túy, nếu như không có ánh sáng thì đáng ra nàng không nhìn thấy cả chính mình mới đúng, nhưng trong tầm nhìn tới, kể cả là nàng hay là ma quỷ thì đều nhìn rõ ràng rành mạch từng chi tiết.
- Này, có phải ngươi sợ đến choáng váng rồi không, hay vẫn cho rằng trầm mặc thì có thể tránh được một kiếp vậy?
Giọng của Kabradhabi thoáng trở nên nóng nảy:
- Sự kiên nhẫn của ta chỉ có giới hạn thôi, ngươi nên rõ ràng tình cảnh của mình, ở trong này chúng ta sẽ không tử vong chân chính, nhưng nếu như lấy hết toàn bộ tinh lực ra để lấy lòng ta, có lẽ ta còn có thể để cho ngươi chịu tra tấn ít đi một chút!
- Ta cho rằng ma quỷ không nhiều lời như thế.
Zoe xé một mảnh vải từ trên cổ tay áo, buộc tóc dài lên:
- Nếu đổi lại là ta, cho dù học được ngôn ngữ của loài côn trùng rồi thì sẽ không thể líu ríu cả ngày ở trước mặt côn trùng giống như ngươi.
- Mạnh miệng cũng không sao cả, dù sao ngươi sẽ nhanh chóng chỉ có thể phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ma quỷ cười lạnh hai tiếng:
- Ta có thể cảm nhận được lực lượng trong linh hồn của ngươi, còn tràn đầy hơn phần lớn lũ côn trùng kia, dùng ngươi làm đối thủ cuối cùng của Kabradhabi ta cũng là lựa chọn không sai đâu.
- Sau đó thì sao? Sau khi ta bị xử tử, ngươi có thể tốt hơn như thế nào chứ? Hay là ngươi làm tất cả chỉ vì lấy ta làm chỗ xả giận?
- Vậy có gì không đúng chứ? Chiến đấu! Giết hại! Tra tấn! Thăng chức! Côn trùng, đây mới là thái độ nên có của chủng tộc cao giai! Chẳng lẽ ta còn phải quỳ trên đất cầu xin ngươi tha thứ sao?
Kabradhabi gào to một tiếng:
- Tử vong có gì đáng sợ chứ? Linh hồn của chúng ta sẽ bị nguồn ma lực thu nhận, đợi đến một ngày tộc đàn trèo lên đến đỉnh rồi, chắc chắn sẽ trở về thế gian!
- Vậy ngươi tốt nhất nên nắm chặt thời gian đi.
Zoe không thay đổi sắc mặt nói:
- Nói không chừng các nàng sẽ nhanh chóng ra tay.
- Yên tâm.
Kabradhabi nhe răng cười:
- Ngươi không hiểu sự ảo diệu của ma lực, trong dòng ý thức, thời gian trở nên chậm chạp mà có thể khống chế được. Cho dù là cảnh tượng chỉ trong chớp mắt nhưng cũng có thể trở thành mấy năm qua, nếu đã coi nó là một lần giết hại cuối cùng, tự nhiên phải khiến ta hài lòng đầy đủ rồi mới được.