Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 996

Chương 996
Chương 996

Thời gian dài dằng dặc.

Lại tràn ngập vui vẻ.

Nàng giống như nhớ lại chiến trường bốn trăm năm trước chém giết đẫm máu với kẻ địch. Nhưng mà một lần này nàng không cần lo lắng đến khổ sở sau khi thất bại, không cần trơ mắt nhìn bạn bè chết đi trong ngực mình, cũng không có trách nhiệm nặng nề chèn ép tới không thở nổi.

Và hơn hết, cho dù là ma quỷ hay là chính nàng đều có thể cảm nhận được sự thống khổ của vũ khí sắc bén chém lên trên người trong quá trình chém giết.

Mà có thống khổ thì có chân thật.

- Giống cái… ta phải nói ngươi làm không tệ.

Kabradhabi ném một cánh tay máu chảy đầm đìa lên trên mặt đất:

- Tuy rằng vẫn không hề thoát khỏi phạm trù của chủng loài bò sát, nhưng đã mạnh hơn phần lớn đồng loại rồi. Ta quả nhiên không chọn nhầm người, biểu hiện của ngươi khiến cho ta sung sướng!

- Thật sao?

Zoe mơ hồ không rõ lên tiếng, sau đó phun một miếng thịt nát từ trong miệng ra:

- Đáng tiếc, thịt của ngươi thật sự quá khó ăn.

Đây là ngày thứ năm sau khi bắt đầu chiến đấu… hay là ngày thứ bảy nhỉ? Nàng không có năng lực mượn dùng mặt trời mặt trăng ngôi sao để tính ra thời gian, chỉ có thể căn cứ vào phản ứng tự nhiên trên thân thể để suy đoán đại khái ra ngày. Thời gian của nơi này chắc bị dừng lại trong vòng một tuần, ví dụ như cảm giác khát khô với đói sẽ dần dần rõ ràng rồi lại đột nhiên biến mất, một lần nữa trở lại trạng thái như lúc ban đầu. Nếu coi là một ngày thì cũng hợp tình hợp lý, bằng không đừng nói đánh mấy năm, vài ngày đã có thể khiến cho người ta không thể động đậy.

Chỗ cánh tay bị chém đứt truyền đến đau đớn tan lòng nát dạ, hiển nhiên đây không phải là một trận chiến công bằng, đối phương có thể sử dụng ma lực ngưng tụ thành trường kiếm, còn nàng lại chỉ có thể dựa vào hai quả đấm hai chân cộng thêm hàm răng mà thôi.

Nhưng Zoe không hề để ý đến công bằng.

Bởi vì thắng bại vốn không phải là trọng điểm.

Theo đuổi ở trên chiến trường chính là giết chết kẻ địch, bảo vệ bản thân, ở nơi này lại không phải. Tứ chi bị chặt đứt sẽ gắn liền lại trong bóng đêm, cho dù nhận phải vết thương nặng hơn nữa đều sẽ không mất đi ý thức, không có tử vong, thống khổ ngược lại thành vĩnh hằng.

Mà tạo ra thống khổ thì không nhất thiết phải dùng đến đao kiếm mới có thể làm ra được.

Nàng chú ý đến, đây là lần đầu tiên đối phương chủ động chậm dần tiết tấu, mở miệng nói chuyện từ khi bắt đầu khai chiến cho đến giờ.

- Nhưng mà kiên trì của ngươi không có ý nghĩa gì cả.

ma quỷ cấp cao ấn lên bả vai đã bị thương, miệng vết thương máu chảy đầm đìa đã nhanh chóng khôi phục lại như lúc ban đầu:

- Công kích giống như vậy còn không được tính là gãi ngứa đâu, nếu ngươi vọng tưởng dùng răng nanh để đánh bại ta, chỉ sợ sẽ thất vọng, tiếp theo ta sẽ từng chút một đập nát hàm răng của ngươi, sau đó nhét chúng vào trong bụng ngươi, chuẩn bị sẵn sàng đi!

- Nhưng ngươi vẫn cảm thấy đau đớn, không phải sao?

Zoe thở dốc một hơi, nhìn cánh tay mình dần dần khôi phục như trước:

- Đúng rồi, ta muốn hỏi thêm một câu, có phải cảm nhận sâu sắc này đặc biệt quen thuộc không?

- Giống cái, lời này của ngươi là có ý gì?

Không được, phải nhẫn nại, không thể để cho nó nhìn thấy mình đang say mê, như vậy sẽ làm giảm bớt lạc thú.

Cho dù nghĩ như vậy, nhưng nàng vẫn không nhịn được cười khẽ:

- Lúc ngươi nửa chết nửa sống, chắc mỗi ngày đều có thể cảm nhận được đi…

Nàng chỉ vào chỗ xương bả vai:

- Đâm vào từ đây, cắt ra một miếng thịt hoàn chỉnh, sau đó nhìn tần suất thân thể của ngươi run run, chắc sẽ không dễ chịu gì đi. A, dường như ta đã quên giới thiệu, người chiếu cố ngươi có thừa dọc theo đường đi chính là ta.

- Côn trùng!

Kabradhabi nhất thời giận tím mặt, gầm thét giơ kiếm chém tới:

- Ta muốn nghiền nát ngươi.

Ngày thứ mười sáu, hoặc càng lâu hơn.

Trên mặt đất tối đen đã chảy đầy vết máu, phần lớn có màu nâu đỏ, còn có non một nửa hiện lên màu lam đậm.

Trừ đó ra, khắp nơi đều có thể nhìn thấy chi gãy, nội tạng phân tán… Đương nhiên còn có cả răng. Tuy rằng bộ phận bị thiếu hụt sẽ được bổ sung đầy đủ không bao lâu sau, nhưng thứ rời khỏi thân thể lại sẽ không biến mất, chiến đấu trong hoàn cảnh như vậy, lỡ không cẩn thận sẽ bị trượt chân. Nhưng mà chính bởi vì như thế nên Zoe đã chiếm được hai đoạn xương có thể miễn cưỡng dùng làm vũ khí, một là xương đùi đã bị chặt ra từ trên đùi mình, cùng với nửa đoạn xương cột sống của ma quỷ.

Phần xương đùi có thể coi như là một thanh chùy ngắn, còn nửa đoạn xương cột sống lại có thể dùng làm kiếm đâm, chỉ cần không chính diện va chạm vào vũ khí ma lực thì vung hai thứ này lên vẫn khá thuận tay.

Thời gian bốn trăm năm đã đủ để cho các nàng biến thành chuyên gia tinh thông đủ loại binh khí.

Mà bộ phận nàng thích tấn công nhất vẫn là bả vai của đối phương.

Thống khổ có đôi không hề liên quan đến miệng vết thương lớn hay nhỏ.

- Nếu như ngươi mệt mỏi, hiện giờ không ngại nghỉ ngơi một chút đi.

Zoe treo xương cột sống ở bên hông, hoạt động cổ tay hơi run run:

- Dù sao ngươi còn định tra tấn ta trong thời gian rất lâu, dần dần mới có thể càng thỏa thuê được.

- …

Lần đầu tiên ma quỷ không trả lời, ngực nó phập phồng, hai mắt màu đỏ tươi nhìn chằm chằm vào phù thủy siêu phàm, trên gương mặt giống như người lại không phải người đã không còn khinh bỉ như lúc ban đầu.

Thực lực của hai người không phát sinh thay đổi gì, năng lực nhiều chủng loại hơn của ma quỷ cấp cao bảo đảm địa vị chiếm ưu thế trong chiến đấu hơn cho nó, Zoe thường phải trả giá cao vài lần mới có thể làm trọng thương đối thủ được, một khi xuất hiện sai lầm sẽ phải chịu đủ giày vò trong một khoảng thời gian rất dài, từng ngón tay bị bẻ gãy, bụng bị rạch ra đều như cơm bữa, nhưng cho dù như thế nào, không khí lại dần dần trở nên khác biệt.

Zoe không hề để tâm đến chuyện đối phương trầm mặc:

- Ta nói… nơi này là không gian do ngươi sáng tạo ra sao?

Đại khái thật sự cần nghỉ ngơi một lúc, Kabradhabi chậm rãi mở miệng:

- Đây là dòng chảy ý thức, là do ma lực và linh hồn kết hợp lại, không cần ai sáng tạo ra cả. Chỉ sợ chủng loài bò sát giống như các ngươi rất có lý giải được. Người có cơ hội tiến vào trong dòng chảy ý thức càng trong vạn người mới có một…

- Ta đã thấy một nơi lớn hơn nữa, hoàn chỉnh đến giống như một thế giới vậy.

Nàng ngắt lời nó:

- Có người có cây có trời có đất, không giống nơi này, không có gì cả.

- Đừng kể chuyện cười, giống cái!

Ma quỷ gầm nhẹ nói:

- Ngươi vốn không biết được cấu trúc thực thể trong dòng chảy ý thức cần tiêu tốn ma lực lớn bao nhiêu đâu, càng đừng nói đến thế giới hoàn chỉnh! Có thể làm được một điểm này cũng chỉ có nguồn ma lực mà thôi!

- Lại là nguồn ma lực… Rõ ràng giống như lĩnh vực của Thần Minh, chỉ là một khái niệm hư vô mờ mịt, không ai biết nó ở đâu, lại nói đến giống như ngươi đã từng nhìn thấy vậy.

Zoe một lần nữa cầm lấy xương cột sống vào trong tay.

- Đây đều là tin tức được chạm khắc trong truyền thừa, cũng chỉ có các ngươi mới có thể hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả!

- Vậy ngươi có thể nói kỹ càng chút không, lấy ra chứng cứ thuyết phục ta đi.

- Giống cái, ngươi cho rằng ta ngốc sao?

Kabradhabi nổi trận lôi đình:

- Kỹ xảo khách sáo thấp kém như vậy, Kabradhabi đại nhân ta sao có thể chứ…

Lời còn chưa dứt, một cây “Giáo” đã đâm xuyên qua đầu nó.

Thân giáo sáng choang kia, chính là cột sống trước đó Zoe đã cầm.

- Nếu không muốn nói, vậy thời gian nghỉ ngơi kết thúc ở đây. Khi nói muốn nói lại nghỉ ngơi cũng không muộn.

Nàng cầm xương đùi lên, đánh thẳng về phía đối phương đang lắc lư lảo đảo.

Ngày thứ… mười mấy.

- Vì sao.

Kabradhabi đã hoàn toàn không còn khí thế như lúc ban đầu nữa, nó chắn thanh kiếm ma lực ở trước ngực, giống như quái vật nhìn chăm chú vào Zoe:

- Chẳng lẽ ngươi không sợ thống khổ sao!

- Nếu như nói cuộc chiến tranh của bốn trăm năm trước đã khiến cho ta quen với cảm giác này, trầm luân bốn trăm năm sau lại khiến cho ta quên mất nó, nếu như có thứ thường làm bạn bên người nhưng mất đi mà được lại, chẳng lẽ ngươi sẽ sợ hãi nó sao?

Zoe nhếch khóe miệng lên, đến giờ khắc này rồi, nàng không cần che giấu bản thân nữa:

- Trên thực tế ta còn phải cảm ơn ngươi đó. Trải nghiệm mà bệ hạ Roland không cách nào cho, ta lấy đền bù từ chỗ ngươi là được.

- Ngươi… đồ điên này!

- Một khắc hiện giờ là thời gian quá mức ngắn ngủi nếu như so với bốn trăm năm, đến lượt ngươi lấy lòng ta.

Khi Zoe một lần nữa đâm năm ngón tay vào trong ngực ma quỷ, cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, toàn bộ máu thịt, nội tạng và thi hài đều đã hóa thành hư vô, ảm giác hoa mắt choáng váng mãnh liệt bao phủ lấy nàng.

Chờ khi nàng một lần nữa mở mắt ra, trần của đại điện trong Biên Thùy Thành thứ ba đã lại hiện ra ở trước mắt nàng.

Bình Luận (0)
Comment