Những lời này, Bất Tử Thanh Vương nói như chém đinh chặt sắt, không có một chút do dự, sự bá đạo và kiêu ngạo thuộc về ông ta một lần nữa được biểu hiện ra ngoài.
- Được thôi.
Trong mắt Diệp Huyền đại sư lướt qua vẻ tán thưởng, ông ta liền nói:
- Đây mới là vị Bất Tử Thanh Vương mà lão phu biết. Lão phu sẽ rửa mắt chờ xem.
Đến đây, đề tài đoạt xá này xem như là hoàn toàn ngừng lại.
Nhưng bây giờ Bạch Nhạc nhớ lại tình cảnh trước đây khi gặp Thông Thiên Ma Quân, hắn lại mơ hồ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.
Nếu bàn về tự tin, trên đời này có ai có thể sánh với vị Thông Thiên Ma Quân kia?
Cái gì mà tổn hại đạo tâm?
Đối với Thông Thiên Ma Quân – kẻ ngay cả trời cũng dám nuốt, chỉ là đoạt xá sống lại thì sao sẽ tổn hại đến đạo tâm? Nếu vậy thì cũng quá coi thường ông ta rồi.
Lúc trước Thông Thiên Ma Quân lựa chọn từ bỏ đoạt xá, có lẽ… chỉ là vì ông ta không muốn đoạt xá mà thôi.
Nhưng Bạch Nhạc chẳng qua chỉ ngẫm nghĩ những suy nghĩ này, chứ hắn không có ý nói ra.
Mặc dù theo thực lực tăng lên, Bạch Nhạc luôn có một loại cảm giác rằng thật ra Thông Thiên Ma Quân còn để lại một chút bí mật trong truyền thừa của Thông Thiên Ma Công, chỉ là bằng thực lực hôm nay của mình thì hắn vẫn chưa thể chạm tới bí mật này.
Có lẽ đợi đến một ngày mình có thể bước vào Tinh Hải hoặc là Hóa Hư, mình mới có thể vén màn bí mật này.
Bất Tử Thanh Vương nhìn Diệp Huyền, lần nữa chuyển chủ đề về chủ đề định nói ban đầu:
- Thời gian một năm cuối cùng này, không phải là Diệp Huyền đại sư định lãng phí không dưng không cớ như vậy đấy chứ?
Diệp Huyền hơi vuốt cằm, lúc này mới chậm rãi đáp:
- Đúng vậy, ta luôn muốn làm một vài chuyện. Ví dụ như, tận mắt thấy Đại Càn vương triều phục hưng, chứng kiến thời đại trong dự đoán của ta có thể bắt đầu.
Trong mắt Diệp Huyền lướt qua một thần thái, ông ta tiếp tục nói:
- Bạch Nhạc, Thanh Châu quá nhỏ… Không chứa nổi ngươi, cũng không chịu được lí tưởng của lão phu và Thông Thiên. Lần này, lão phu muốn dẫn ngươi ra ngoài, đi đến Đại Càn vương triều, cũng đi đến… thiên hạ.
Khi những người khác đều đang quan tâm Thanh Châu là Thanh Châu của ai, thì ngay từ đầu, tầm mắt của Diệp Huyền đã vượt khỏi Thanh Châu.
Mảnh đất trong góc nhỏ chung quy cũng không tính là tiến dần từng bước, chỉ khi rời khỏi Thanh Châu mới có thể thật sự bước vào giai đoạn này, bước vào thời đại mới này.
Thực lực không đủ thì có thể từ từ tăng lên, nhưng nếu bố cục không đủ… Thì chung quy cũng chỉ là tầm thường.
Bây giờ, thứ Diệp Huyền muốn cho Bạch Nhạc, chính là một bố cục có can đảm phóng mắt nhìn toàn thiên hạ.
Đại Càn vương triều.
Trên đời này, dù là người tu hành hay là người thường, không ai là không biết đến Đại Càn vương triều, những năm gần đây, Bạch Nhạc cũng có tiếp xúc với rất nhiều người của Đại Càn vương triều, thậm chí bản thân hắn chính là Thanh Châu phủ chủ mà Đại Càn vương triều chính thức sắc phong.
Nhưng nếu muốn nói hắn hiểu rõ Đại Càn vương triều thì chẳng qua chỉ là một trò cười.
Mà bây giờ, Diệp Huyền một lần nữa nhắc đến việc dẫn Bạch Nhạc đến Đại Càn vương triều, chuyện này cũng tức nghĩa, ông ta đang để Bạch Nhạc thật sự bước vào trung tâm của vương triều đó.
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, chậm rãi hỏi:
- Ý của đại sư là, muốn ta đến Ung Châu?
- Đúng vậy.
Diệp Huyền gật đầu, chậm rãi nói:
- Trong Cửu Châu thiên hạ, Ung Châu là nơi duy nhất chưa bị mất, cũng là nơi có tất cả căn cơ của Đại Càn vương triều. Nếu ngươi thật sự quyết định đứng chung phe với Đại Càn vương triều, ngươi tất nhiên sẽ phải đến Ung Châu một chuyến, cũng chỉ khi thật sự bước vào Ung Châu rồi, ngươi mới có cơ hội tiếp xúc được với trung tâm quyền lực của Đại Càn vương triều.
Mặc dù Diệp Huyền không nói quá rõ, nhưng cũng đã đủ để Bạch Nhạc hiểu ý của ông ta, đây là ông ta muốn để lại toàn bộ thế lực và di sản chính trị của mình cho hắn, xem Bạch Nhạc như người thừa kế, tự tay đẩy hắn vào trung tâm quyền lực của Đại Càn vương triều.
- Diệp Huyền đại sư.
Bạch Nhạc lại lên tiếng, nhưng rồi không biết nên nói gì.
- Sao hả, chẳng lẽ ngươi còn không muốn, thế ngươi có muốn gia nhập vào Đại Càn vương triều hay không?
Trên mặt Diệp Huyền đại sư lộ ra một nụ cười hiền hòa, ông ta lại hỏi lần nữa.
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một lát, lúc này mới mở miệng:
- Ta hiểu ý của đại sư, cũng biết rằng đối với ta, bây giờ hoàn toàn gia nhập vào Đại Càn vương triều mới là lựa chọn chính xác nhất… Nhưng mà, ta không thể cho ngài sự cam đoan này.
Theo lí mà nói, thật ra Bạch Nhạc không có bất cứ lí do gì để từ chối cả, hắn cũng có thể mặc kệ cái tương lai gì đó, cứ đồng ý trước một tiếng, có được quyền lợi mình nên có được rồi tính sau.
Nhưng đối mặt với trưởng giả như Diệp Huyền, Bạch Nhạc bây giờ không thể nào không có lương tâm mà qua quýt và lừa dối được.
Có rất nhiều chuyện, bây giờ Bạch Nhạc còn chưa quá rõ, nhưng hắn vẫn biết mình không thể nào hoàn toàn dung nhập vào Đại Càn vương triều, ít nhất là Đại Càn vương triều không còn Diệp Huyền kia.