Những chuyện khác không đề cập tới, nhưng Đại Càn vương triều muốn phục hưng, chướng ngại lớn nhất chính là Đạo Lăng Thiên Tông. Nhưng bây giờ Vân Mộng Chân còn đang ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, hơn nữa còn là người chủ đạo sau này của Đạo Lăng Thiên Tông, nếu thật sự đến thời điểm hai phía xung đột chính diện, Bạch Nhạc có thể chấp nhận được mình trở thành kẻ địch với Vân Mộng Chân sao?
Huống hồ, dù là Ngô Văn Uyên, Tam hoàng tử, hay là mấy vị hoàng tử khác, Bạch Nhạc đều có một chút ấn tượng, nhưng lại không có bao nhiêu hảo cảm.
Đại Càn vương triều thế này, Bạch Nhạc thật sự có thể dung nhập vào sao?
Bạch Nhạc không đáp ứng yêu cầu của Diệp Huyền, trong lòng hắn có chút áy náy, nhưng Diệp Huyền lại không có chút phật lòng nào, thậm chí trong mắt còn lộ ra vài phần tán thưởng.
- Tốt, nếu là ngươi thật sự đồng ý, lão phu ngược lại có chút thất vọng đấy.
Diệp Huyền đại sư khẽ vuốt cằm, bình tĩnh tiếp tục nói:
- Lão phu sẽ không đòi hỏi ngươi phải thế này thế nọ, tương lai cuối cùng vẫn là tương lai thuộc về các ngươi, nhưng ít ra… Ngươi nên ra ngoài xem một chút, bước đến Ung Châu xem thử Đại Càn vương triều thật sự là thế nào.
Có mấy lời, vẫn chưa tới lúc để nói ra.
Tâm nguyện và hoài bão của chính Diệp Huyền, trong những ngày tháng sau này bất giác sẽ ảnh hưởng đến sự lựa chọn của Bạch Nhạc, nhưng đấy không phải bây giờ, càng không phải cứ nói mấy câu trong lúc vội vàng là có thể hiểu được.
- Vâng.
Đối mặt với yêu cầu như vậy của Diệp Huyền đại sư, Bạch Nhạc đương nhiên không thể nào từ chối.
Diệp Huyền đại sư khoát tay, tiếp tục nói:
- Không vội, tiểu tử Ngô Văn Uyên kia hẳn là còn sẽ tìm ngươi giúp hắn xử lí chuyện của Duyễn Châu… Mà chính ngươi chắc vẫn còn chưa bỏ Duyễn Châu xuống được đúng không? Vậy thì chờ sau khi xử lí tốt rồi hẵng đến Ung Châu đi, lão phu chờ ngươi ở vương thành.
Đứng ở vị trí của Diệp Huyền, có rất nhiều chuyện ông ta xem cực kì thấu triệt, dù là tính mạng chỉ còn lại một năm cuối cùng, ông ta vẫn có vẻ cực kì bình thản như cũ, không hề nhìn ra chút lo nghĩ và cảm giác gấp ga[s nào.
- Tiểu Nhạc, có khách tới thăm à?
Trong lúc họ nói chuyện, Bạch Thanh Nhã mang theo Tiểu Bạch Long bước vào trong đại sảnh, hiếu kì hỏi.
Đã làm đồ ăn xong rồi, những chuyện vặt còn lại tự có hạ nhân xử lí, Bạch Thanh Nhã rảnh rỗi, nghe nói có khách nhân tới, lúc này mới vội vã chạy tới.
Dù sao thì khách nhân có thể khiến Bạch Nhạc lấy loại lễ tiết quy tắc cao nhất này để chiêu đãi, thân phận tất nhiên là bất phàm.
Bạch Nhạc thấy Bạch Thanh Nhã thì lặp tức đứng dậy giải thích:
- Thanh Nhã tỷ, là hai vị trưởng bối tới.
Bạch Thanh Nhã hơi khom người, tiến lên chào hỏi:
- Tham kiến Diệp Huyền đại sư, Thanh Vương điện hạ.
- Bạch tiểu thư không cần đa lễ, là lão phu quấy rầy mới đúng.
Hai người mỉm cười đáp lễ, dù là Diệp Huyền đại sư hay là Bất Tử Thanh Vương đều không hề ra vẻ ta đây.
Bạch Thanh Nhã cười khẽ một tiếng, nói:
- Vừa khéo, ta tự tay chuẩn bị rượu và thức ăn, mời các vị thưởng thức!!!
- Làm phiền rồi.
Lời nên nói thật ra cũng đã nói xong rồi, lúc này, Diệp Huyền đương nhiên sẽ không từ chối, trực tiếp đồng ý ngay.
Chỉ là khi ông ta nhìn thấy Tiểu Bạch Long trên người Bạch Thanh Nhã, trong mắt không khỏi có chút ý cười.
Ai có thể ngờ được, chân long đủ để đánh chết cường giả Tinh Hải Cảnh vậy mà lại đi theo bên người một nữ tử bình thường như một sủng vật thế này.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng của Bạch Thanh Nhã, hiển nhiên là nàng cũng không biết điều đó.
Nghĩ vậy, Diệp Huyền càng thêm vài phần thưởng thức đối với phẩm tính của Bạch Nhạc.
Từ tình cành mà bây giờ ông ta thấy được, không khó để đoán Bạch Nhạc cực kì tôn trọng vị tỷ tỷ này, hơn nữa hắn không muốn đối phương bị cuốn vào trong bất cứ nguy hiểm nào, thế cho nên hắn mới không giới thiệu chi tiết thân phận của ông ta và Bất Tử Thanh Vương.
Đã đến loại tu vi như bây giờ mà còn có thể giữ được sự ôn hòa như người bình thường, quả thật là đáng quý.
Hơn nữa, Diệp Huyền cũng vô cùng rõ, bây giờ Tiểu Bạch Long có được lực phá hoại đáng sợ đến bực nào, thứ có thể ước thúc ngoại trừ bản tính nó vốn không xấu ra, sự dạy dỗ của Bạch Nhạc cũng chiếm một phần rất lớn.
Sự ảnh hưởng dẫn đến thay đổi một cách vô tri vô giác này, càng khiến người ta trân quý hơn.
Đối với Ma Tu như Tô Nhan hay thần thú như Tiểu Bạch Long, Bạch Nhạc đều có thể cư xử tử tế, chi cần Đại Càn vương triều không làm ra chuyện có lỗi với Bạch Nhạc, hắn đương nhiên cũng sẽ không phụ phần tình nghĩa này.
Giống như ban nãy ông ta mới cố ý nhắc tới Ngô Văn Uyên, Bạch Nhạc cũng thầm đồng ý sẽ giúp Ngô Văn Uyên vậy, nhiều khi, phẩm tính có tình có nghĩa thế này lại càng quan trọng hơn cả thiên phú và thực lực.
Lần này, sở dĩ ông ta cố ý đi đến Thanh Châu một chuyến, chính là vì muốn quan sát Bạch Nhạc một lần nữa từ thái độ của người bên cạnh hắn.
Cho tới bây giờ, kết luận cho ra đều khiến ông ta càng thêm thỏa mãn với Bạch Nhạc.
Đây là người thừa kế thích hợp nhất mà ông ta vẫn luôn muốn tìm.