Nghĩ vậy, Bạch Nhạc không khỏi lần nữa nghĩ đến Linh Tê Kiếm Tông.
Lần này về Duyễn Châu, Linh Tê Kiếm Tông chính là trạm thứ nhất Bạch Nhạc lựa chọn. Mặc dù trên danh nghĩa, bây giờ hắn đã không còn bất cứ quan hệ gì với Linh Tê Kiếm Tông, nhưng sự thật chung quy vẫn không thể gạt được người.
Chỉ là… Lần này trở về, Linh Tê Kiếm Tông lại có mấy ai còn có thể giữ vững tâm tình không xảy ra thay đổi chứ?
…
Linh Tê Kiếm Tông.
Tiêu Hành Nhất vốn là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, chỉ là sau này bởi vì Bạch Nhạc, hắn mới quay gót tu ma, trong khoảng thời gian đi đến Thanh Châu, Tiêu Hành Nhất đã một lần nữa tu đến Linh Phủ. Mặc dù vẫn không sánh bằng những thiên tài chân chính kia, nhưng cũng đã lộ tài năng, tin tưởng không cần bao nhiêu năm là lại có hi vọng có thể thử đột pha Tinh Cung.
Nhìn thấy cửa núi quen thuộc của Linh Tê Kiếm Tông, không chỉ là Bạch Nhạc, Tiêu Hành Nhất cũng có chút chạnh lòng.
Lúc trước khi rời đi, hắn còn là đệ tử Đạo Môn, mà bây giờ, hắn đã hoàn toàn trở thành Ma Tu rồi.
Người ta nói gần quê lòng lại thêm thấp thỏm, bây giờ Tiêu Hành Nhất cũng có cảm nhận như vậy.
Bạch Nhạc đưa tay vỗ vỗ bả vai Tiêu Hành Nhất, nhẹ giọng bảo:
- Tiêu sư đệ, tin tưởng bản thân, tin tưởng lựa chọn của đệ không sai… Mặc dù chúng ta là Ma Tu, nhưng lại không giống với những tên được gọi là ma kia. Chúng ta sẽ dùng cách của mình nói cho thiên hạ biết… Cái gì gọi là ma.
- Vâng.
Nghe thấy lời Bạch Nhạc nói, tâm trạng của Tiêu Hành Nhất cũng ổn định lại, lúc này hắn ngẩng đầu lên, nhanh chân đi đến cửa của Linh Tê Kiếm Tông.
Trong chốc lát, Bạch Nhạc và Tiêu Hành Nhất đã bị đệ tử thủ sơn của Linh Tê Kiếm Tông phát hiện.
Linh Tê Kiếm Tông vốn không lớn, trong nháy mắt, đệ tử nọ đã nhận ra hai người.
- Tiêu sư huynh, Bạch sư huynh!!!
So với lúc khi bước vào Thất Tinh Tông, những đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông này vẫn toát ra sự hưng phấn và kích động thuần túy nhất.
Dù cho tin tức Bạch Nhạc là truyền nhân của Ma Quân đã truyền khắp thiên hạ, nhưng trong lòng những đệ tử Linh Tê Kiếm Tông, tất cả những gì mà bọn họ có được với Bạch Nhạc cũng vẫn chỉ là sùng bái, mà không có xa lạ và sợ hãi.
Nhìn khuôn mặt tươi cười xa lạ lại có chút quen thuộc kia, trong lòng Bạch Nhạc lập tức buông lỏng.
Ngoại trừ Bạch phủ ra, cũng chỉ có Linh Tê Kiếm Tông là có thể hắn có cảm giác như ở nhà.
Căn bản không chờ Bạch Nhạc nói là lập tức đã có đệ tử hưng phấn chạy lên núi, cao giọng gào lên:
- Bạch sư huynh đã trở về!!! Bạch sư huynh đã trở về!!!
Bạch Nhạc đứng trước cửa, dường như trên toàn bộ đường núi và trong Linh Tê Kiếm Tông đều đang vang vọng câu nói này.
Hai người nhìn nhau cười, chút bất an nho nhỏ trước khi trở về kia dường như đã theo lời này mà tan thành mây khói.
- Linh Tê Kiếm Tông… Ta đã trở về.
…
Chỉ trong chốc lát, khi Bạch Nhạc và Tiêu Hành Nhất thật sự bước vào Linh Tê Kiếm Tông, toàn bộ nơi đó đều sôi trào. Cả Hà Diêu cũng tự mình ra đón.
Cùng đi với ông không chỉ là trưởng lão Linh Tê Kiếm Tông, mà còn không ít những người từ tông môn khác phái tới.
Sau khi những người này biết Bạch Nhạc lần nữa khống chế Thanh Châu là đã chạy ngay tới Linh Tê Kiếm Tông lấy lòng, đồng thời mượn cớ ở lại đây chờ Bạch Nhạc trở về.
Bây giờ, sự thật đã chứng minh suy đoán của bọn họ. Bạch Nhạc về Duyễn Châu quả nhiên đã lựa chọn trở lại Linh Tê Kiếm Tông đầu tiên.
- Tham kiến Bạch phủ chủ.
Trong mắt Hà Diêu lộ vẻ kích động, nhưng đến lúc mở miệng, ông rốt cuộc vẫn sửa lại xưng hô.
Đệ tử phía dưới có thể không che giấu nỗi vui sướng trong lòng, nhưng thân là tông chủ, ông nhất định phải suy tính chu toàn hơn. Bạch Nhạc bây giờ quả thật đã không còn là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông ngày xưa nữa, mà hắn giờ là phủ chủ của Thanh Châu, nổi danh thiên hạ.
Ngay lúc đó, người của các tông khác đều nhao nhao hành lễ với Bạch Nhạc:
- Bái kiến Bạch phủ chủ!!!
Thật ra lúc đầu ở Đông Hải, Bạch Nhạc đều đã từng gặp những người này trong lúc Khảo hạch Tông môn, mặc dù không nhớ được, nhưng chí ít hắn cũng có thể xem như là có mấy phần quen mặt. Chỉ là lúc đó, e là không ai ngờ được, chỉ trong thời gian ngắn như thế, Bạch Nhạc đã trưởng thành đến mức khiến tất cả mọi người ngưỡng mộ.
Bạch Nhạc hơi khom người, cung kính hành lễ:
- Bạch Nhạc, bái kiến Hà tông chủ.
Mặc dù Bạch Nhạc không thừa nhận thân phận mình là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, nhưng cái đáp lễ đơn giản này đã đủ để chứng minh thái độ của hắn.
Dù lúc nào, hắn vẫn là Bạch Nhạc của Linh Tê Kiếm Tông. Chuyện này không có liên quan gì đến thân phận, mà thuộc về tình cảm.
Tận mắt thấy được phản ứng của Bạch Nhạc, trong nháy mắt, toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông đều hò reo khắp chốn.
Mặc dù có rất nhiều người muốn đến gặp Bạch Nhạc, nhưng Bạch Nhạc lại không gặp ai cả, sau khi đơn giản tỏ thái độ mặt ngoài xong là hắn trực tiếp trở về Thiên Tâm Phong.
Người của Bắc Đẩu Tinh Cung không tới đây, mà người của các tông khác đã không cần tốn tâm tư đi ứng phó với thân phận và thực lực hôm nay của Bạch Nhạc rồi.