Hơn nữa, ông ta không dài dòng lôi thôi đã lập tức dẫn Bạch Nhạc về phía sâu trong Vân Hải sau núi.
Vừa bước vào Vân Hải, Bạch Nhạc liếc mắt đã thấy Bắc Đẩu Lão Tổ đang thả câu, hắn bèn khom người hành lễ:
- Bạch Nhạc bái kiến Bắc Đẩu Lão Tổ.
Bắc Đẩu Lão Tổ phất tay, thản nhiên nói:
- Các ngươi lui ra đi, lão phu muốn nói chuyện riêng với Bạch phủ chủ một lát.
Trong tích tắc, tất cả mọi người đã lùi hết ra, chỉ còn lại hai người là Bạch Nhạc và Bắc Đẩu Lão Tổ.
- Nếu Bạch phủ chủ không ngại thì qua đây ngồi đi.
Bắc Đẩu Lão Tổ không đứng dậy, chỉ ngồi giữa Vân Hải mà mời Bạch Nhạc.
- Lão tổ khách sáo rồi, tiểu tử chỉ là hậu bối, lão tổ cứ gọi ta là Bạch Nhạc đi.
Bạch Nhạc cũng không ngại ngần gì mà dứt khoát nhảy vào Vân Hải, ngồi xuống bên cạnh Bắc Đẩu Lão Tổ.
Trước kia không phải hắn chưa từng gặp Bắc Đẩu Lão Tổ, nhưng đúng thật là chưa bao giờ tiếp xúc với ông ta ở khoảng cách gần như vậy.
Bắc Đẩu Lão Tổ bật cười, vừa vuốt cằm vừa nói:
- Đã vậy thì lão phu đành cậy già mà lên mặt.
Ông ta dừng lại một lúc, mới cất lời:
- Phạm Dạ là đệ tử của lão phu. Có thể nói tâm huyết nửa đời của lão phu đều đặt lên người nó... Tình cảm ấy ngươi có hiểu không?
Nhắc tới Vệ Phạm Dạ, Bạch Nhạc không khỏi im lặng một lát. Sau đó hắn lên tiếng:
- Dù Bạch Nhạc còn trẻ, nhưng mấy năm qua cũng từng thu nhận một đệ tử, cảm nhận của lão tổ, tất nhiên tiểu tử hiểu.
Nói đến đây, Bạch Nhạc không tiếp lời nữa. Một câu đơn giản như vậy đã thể hiện rõ thái độ của hắn.
Ta hiểu cảm nhận của ông, nhưng sẽ không xin lỗi, hoặc nhận sai với ông.
Dường như Bắc Đẩu Lão Tổ cũng hiểu ý của Bạch Nhạc, ông ta thủng thẳng tiếp:
- Phạm Dạ khiêu khích trước, có ý đồ giết ngươi, tất nhiên đó là chuyện của nó. Nhưng mà... chẳng lẽ nó sai ư? Bây giờ quay đầu nhìn lại, cách suy nghĩ của nó cũng có lý. Nếu đứng trên lập trường của Chính Đạo, nó muốn giết truyền nhân của Ma Quân cũng là điều dễ hiểu, tất nhiên không thể coi là sai được. Mà cái sai duy nhất của nó là đã đánh giá thấp thực lực của ngươi, đồng thời cũng đánh giá quá cao năng lực của chính bản thân nó.
Bạch Nhạc im lặng nghe Bắc Đẩu Lão Tổ nói, không mở miệng chen ngang.
Có nhiều chuyện không có đúng hay sai, chỉ là quan điểm của hai bên khác nhau mà thôi.
Bắc Đẩu Lão Tổ nhìn Bạch Nhạc, ông ta từ từ bình tĩnh lại:
- Trên đời này căn bản không có đúng hay sai, chỉ có mạnh hay yếu. Ngươi có thể ngồi ở đây cũng không chứng minh ngươi là bên đúng, chỉ là vì... ngươi có đủ tư cách ngồi vào chỗ này.
Bắc Đẩu Lão Tổ đặt cần câu trong tay xuống, trên người đột ngột lộ ra khí tức cường đại. Ông ta nhìn thẳng về phía Bạch Nhạc:
- Nhưng ta không phải Tinh Hà, cho nên... ngươi vẫn phải cho ta một câu trả lời thỏa đáng, cho Bắc Đẩu Tinh Cung một câu trả lời thỏa đáng.
Bạch Nhạc hơi nhướng mày, trầm giọng nói:
- Lão tổ thấy ta nên làm gì để cho ngài một câu trả lời thỏa đáng đây?
...
Nhất niệm xé rách hư không.
Đối với một người đã bước vào Tinh Hải Cảnh như Thư Khánh Dương, chuyện chạy từ Duyễn Châu Thành tới Bắc Đẩu Tinh Cung cũng không khó khăn gì. Nếu không phải tốn thời gian để củng cố cho cảnh giới, có lẽ hắn đã sớm tới nơi.
Ngay lúc đó, Bạch Cốt phu nhân cũng hiện ra ngay bên cạnh. Nàng ta vừa nhìn về phía Bắc Đẩu Tinh Cung, vừa nói:
- Khánh Dương công tử, trước khi họ trở mặt, ta không tiện xuất hiện. Ta sẽ chờ ở dưới chân núi. Khi nào cảm nhận được đại trận của Bắc Đẩu Tinh Cung mở, ta sẽ hiện thân.
Thư Khánh Dương gật đầu, trầm giọng nói:
- Vậy là tốt
Vừa dứt lời, bóng dáng của Bạch Cốt phu nhân đã biến mất. Thư Khánh Dương trực tiếp thả khí tức ra, chạy thẳng một mạch tới cửa Bắc Đẩu Tinh Cung.
- Thư Khánh Dương của Đại Càn vương triều, tới bái kiến Bắc Đẩu Lão Tổ.
Trong nháy mắt, giọng nói của Thư Khánh Dương đã vang vọng toàn bộ Bắc Đẩu Tinh Cung.
...
- Thư Khánh Dương của Đại Càn vương triều, tới bái kiến Bắc Đẩu Lão Tổ.
Gần như cùng lúc đó, giọng nói của hắn cũng vang vọng trong Vân Hải.
Nháy mắt, cả Bạch Nhạc và Bắc Đẩu Lão Tổ đều hơi nhíu mày, nhưng hai người nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh.
- Quả nhiên hắn vẫn tới.
Bắc Đẩu Lão Tổ cười lớn, sau đó ông ta cất lời:
- Nghe nói ngươi và Thư Khánh Dương qua lại thân thiết. Sao hả, ngươi cũng định nhúng tay vào chuyện ở Duyễn Châu à?
Bạch Nhạc nhíu mày nhưng vẫn bình tĩnh đáp:
- Trong Thượng Cổ Cấm Địa, Thư Khánh Dương có ơn với ta. Trong trường hợp không vi phạm nguyên tắc, tất nhiên ta sẽ tìm cách báo đáp. Nhưng ta không có chút hứng thú nào với chuyện ở Duyễn Châu. Trên thực tế, nếu không phải lão tổ lấy Linh Tê Kiếm Tông ra để tạo áp lực, ta cũng không xuất hiện ở đây.
Bạch Nhạc chỉ dùng mấy câu đơn giản để biểu đạt rõ thái độ của mình. Hắn đúng thật là có chút bất mãn với Bắc Đẩu Lão Tổ, không chỉ vì chuyện liên quan tới Vệ Phạm Dạ, mà còn bởi cách mà Bắc Đẩu Lão Tổ mời hắn tới đây.
Dù Bắc Đẩu Lão Tổ còn chưa nói ông ta muốn Bạch Nhạc làm gì, nhưng hiển nhiên hắn cũng không có ý định nhường bước.