Thấy Bạch Cốt Lệnh như thấy giáo chủ!
Đây là thiết luật của Bạch Cốt Thần Giáo.
Trên thực tế, bản thân Bạch Cốt Lệnh được luyện chế từ xương thân ngoại hóa thân của giáo chủ, chẳng những không thể phỏng chế, hơn nữa không lo lắng bị rơi, chỉ cần một cái ý niệm là Bạch Cốt Lệnh sẽ mất đi hiệu lực.
Cũng chính bởi vì cái này có rất nhiều hạn chế, nên quy tắc chỉ cần cầm Bạch Cốt Lệnh trong tay, như thấy giáo chủ đích thân tới, mới lập xuống lâu dài như vậy.
Bản thân Bạch Cốt Lệnh là Bạch Cốt phu nhân đưa cho Bạch Nhạc, tự nhiên không có dị thường gì, đơn giản liền đạt được đối phương tán thành.
- Đứng lên đi, trước khi Bạch Cốt phu nhân rơi vào trạng thái ngủ say trong Bán Thần Lĩnh Vực, nhờ ta trông nom Bạch Cốt Thần Giáo, hôm nay ta đến Đông Hải chính là muốn xem, còn có bao nhiêu giáo chúng.
Bạch Nhạc trở tay thu hồi Bạch Cốt Lệnh, bình tĩnh mở miệng nói.
- Thuộc hạ bái kiến Bạch phủ chủ!
Lúc này vị trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo kia mới hơi khom người mở miệng nói, chỉ là lần này lại đổi xưng hô.
- Ngươi biết ta?
Bạch Nhạc hơi kinh ngạc, nhìn chằm chằm đối phương hỏi.
- Bạch phủ chủ danh chấn thiên hạ, trước đó lại từng có tiếp xúc cùng bản giáo, tự nhiên thuộc hạ nhận ra.
Vị trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo kia trầm giọng đáp.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn đối phương, nhưng cũng không có quá quan tâm vấn đề này.
- Nhận ra ta cũng tốt, cũng đỡ cho ta phải nói nhiều! Ta muốn biết, bây giờ Đông Hải còn lại bao nhiêu giáo chúng.
Bạch Nhạc khoát tay, trầm giọng mở miệng nói.
- Chưa đến ba trăm!
Vị trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo kia thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Trận chiến trên Bắc Đẩu Sơn, tất cả đệ tử tinh nhuệ của bản giáo đều bị điều đi Bắc Đẩu Sơn, nhưng cuối cùng trốn ra được lại là mười không còn một! Bây giờ giáo chủ biến mất, thậm chí ngay cả Bạch Cốt Thần mà giáo chúng hiến tế cũng bị đứt liên hệ, lòng người hoang mang! Nếu như giáo chủ không lộ diện, sợ là bản giáo sẽ thật sự tan rã.
Nghe thế, cho dù là Bạch Nhạc cũng không khỏi hơi nhíu mày.
Dựa theo ý nghĩ trước đây của Bạch Nhạc, loại tà giáo như Bạch Cốt Thần Giáo tan rã ra mới tốt, hoàn toàn không có gì để tiếc nuối cả.
Nhưng hôm nay, quan điểm của hắn đối với sự vật cũng đã không giống nhau.
Những giáo chúng Bạch Cốt Thần Giáo này đều là ma tu, hơn nữa dưới sự hun đúc của Bạch Cốt Thần Giáo, xuất thủ tàn nhẫn độc ác, cho dù không có Bạch Cốt Thần Giáo, bọn hắn cũng sẽ gây hại tứ phương.
Mặc kệ bọn hắn tan ra, đối với Duyện Châu, thậm chí đối với toàn bộ thiên hạ mà nói, cũng không phải là chuyện gì tốt.
Chỉ có ước thúc bọn họ lần nữa, từ từ tịnh hóa lệ khí trên người, mới là cách giải quyết tốt nhất.
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi đi thông báo cho giáo chúng, ba ngày sau, ta sẽ ở trên di chỉ Đông Hải Tiên Đảo, mở lại Quảng Hàn Thiên Cung! Ta đã từng đồng ý với Bạch Cốt phu nhân, cho người của Bạch Cốt Thần Giáo cùng tiến nhập Quảng Hàn Thiên Cung tu hành! Hơn nữa, trước khi Bạch Cốt phu nhân trở về, ta cũng sẽ phụ trách an toàn của các ngươi.
Ban đầu Quảng Hàn Thiên Cung mở ra ở Đông Hải, thật sự là sự kiện sôi sùng sục, hiện tại Bạch Cốt Thần Giáo có thể cắm rễ ở Đông Hải, cũng là bởi vì trận chiến trước đây khiến Đông Hải Tiên Đảo huỷ diệt!
Bây giờ nhắc tới Quảng Hàn Thiên Cung, tự nhiên người Bạch Cốt Thần Giáo biết.
Bản thân di tích Quảng Hàn Thiên Cung là động thiên phúc địa, có thể tu hành ở chỗ này, là mê hoặc mà tất cả tu hành giả đều khó cự tuyệt! Bây giờ Bạch Nhạc lại nói nhận lời với Bạch Cốt phu nhân, tự nhiên dễ dàng khiến người ta tín nhiệm.
Đương nhiên, chuyện này cũng có quan hệ với thân phận Bạch Nhạc.
Nếu không phải vì cái danh tiếng truyền nhân Ma Quân này, cho dù trong tay cầm Bạch Cốt Lệnh, cũng không có khả năng đạt được giáo chúng Bạch Cốt Thần Giáo tín nhiệm.
Từ Hàng đại sĩ nhìn trưởng lão Bạch Cốt Thần Giáo rời đi, lúc này mới mở miệng nói:
- Ngươi muốn biến Quảng Hàn Thiên Cung thành lồng giam, vây khốn bọn hắn?
Có rất nhiều chuyện, người trong cuộc xem không rõ, nhưng ngoại nhân lại là liếc mắt có thể nhìn thấu.
Mặc dù Bạch Nhạc không nói ra ý nghĩ của mình, thế nhưng Từ Hàng đại sĩ lại có thể liếc mắt liền nhìn ra dụng ý của Bạch Nhạc.
- Phải, mà cũng không phải!
Bạch Nhạc lắc đầu, giải thích:
- Phần lớn người của Bạch Cốt Thần Giáo đều bị sát nghiệt quá nặng, lệ khí nặng nề, nếu như mặc kệ bọn hắn, tất nhiên sẽ làm hại thiên hạ, vây bọn họ ở trong Quảng Hàn Thiên Cung, cũng coi như là ước thúc bọn hắn.
Bạch Nhạc dừng một chút tiếp tục nói:
- Lần này ta mời đại sĩ đến, cũng chính là muốn mượn phật hiệu tới hóa giải lệ khí trong lòng bọn họ, nếu có thể khiến bọn hắn hối cải làm người, không phải là tất cả đều vui vẻ sao.
Mặc dù đã sớm đoán được dụng ý của Bạch Nhạc, thế nhưng Từ Hàng đại sĩ cũng không khỏi ngẩn ra:
- A di đà phật, chẳng lẽ Bạch thí chủ không sợ, bần ni mượn cơ hội này truyền giáo, khiến cho phật môn nổi dậy cùng Đông Hải sao?