Trừ cái đó ra, còn có Ngự Lâm Quân, không ngừng đàn áp, duy trì trật tự, đuổi bắt người rải tin đồn.
Qua nhiều năm như vậy, hình như toàn bộ vương thành, cũng chưa bao giờ náo nhiệt như thế.
Không chỉ Diệp gia, trên thực tế, tất cả các gia tộc trong vương thành và các thế lực, cũng đều tận lực tìm hiểu tin tức, lựa chọn dựa vào các thế lực.
Mặc dù sự tình bí tàng không gian là bí mật, nhưng đến tột cùng phát sinh chuyện gì, không ai biết rõ, có điều tất cả chuyện phát sinh trước đó tại Đại Từ Ân Tự, lại rõ ràng, chỉ dựa vào những chuyện này, cũng đã đủ để cho người ta đưa ra rất nhiều phán đoán.
... ..
Nhiều nhất một canh giờ thời gian, mỗi nhà trong tam đại Thiên Tông đã đạt được tin tức mình muốn.
- Diệp Huyền không có ở vương thành!
Thời điểm ba vị chưởng giáo chân nhân chạm mặt nhau lần nữa, liền dễ dàng tính ra kết quả này.
Trong lúc nhất thời, trong mắt ba người không khỏi hiện lên một tia tinh mang.
Bất kể vì sao Diệp Huyền không có ở vương thành, chỉ cần Diệp Huyền không có ở đây, cái vương thành này liền không có gì để sợ.
Vấn đề duy nhất ở chỗ... Làm sao cam đoan đối phương sẽ không tức nước vỡ bờ!
Trong lúc nhất thời, ánh mắt hai người khác liền rơi vào trên người Ninh Giang lần nữa.
Trong số những tin tức nhận được từ vương thành lần này, có một cái vô cùng quan trọng.
Thật ra giữa vị Đạo Lăng Thánh Nữ Vân Mộng Chân này và Bạch Nhạc cũng không phải thật sự đã triệt để tuyệt tình, mà ngược lại, tình cảm vẫn còn có rất sâu sắc.
Như vậy, dĩ nhiên có thể lợi dụng được Bạch Nhạc, hoặc có lẽ là, ít nhất có thể tranh thủ.
Bên trong thượng cổ cấm địa, tình cảnh Bạch Nhạc vì Vân Mộng Chân không tiếc hi sinh chính mình, vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Kể từ đó, nói với Bạch Nhạc làm nội ứng, giải cứu Vân Mộng Chân, chưa chắc đã không có khả năng.
......
- Cố nhân Thanh Châu tới thăm, cầu kiến Bạch phủ chủ!
Một thanh niên ăn mặc đơn giản đứng ngoài Diệp phủ, gõ cửa cầu kiến Bạch Nhạc.
Đương nhiên, Bạch Nhạc cũng không nhận ra người gọi là cố nhân này.
Chỉ là, sau khi đối phương bước vào trong phủ, trên người lộ ra khí tức, cũng đủ để Bạch Nhạc nhận ra thân phận đối phương.
Thậm chí không đợi Bạch Nhạc đặt câu hỏi, thanh niên kia đã cúi đầu về phía Bạch Nhạc.
- Đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, Vũ Cương bái kiến Bạch phủ chủ!
Đạo Lăng Thiên Tông!
Nhìn đối phương, con ngươi Bạch Nhạc hơi co rụt lại, trong mắt nhất thời lộ ra lau một tia thâm thúy.
- Hình như giữa Bạch mỗ và Đạo Lăng Thiên Tông ngươi không có giao tình gì thì phải.
Bạch Nhạc nhìn Vũ Cương, bình thản mở miệng nói.
- Tự nhiên Bạch phủ chủ và bổn tông không có giao tình gì, thế nhưng... Thánh Nữ thì sao?
Những người được Đạo Lăng Thiên Tông chọn lựa đi ra, không có chỗ nào mà không phải là xuất sắc nhất, đây cũng là nội tình của Đạo Lăng Thiên Tông.
- Ta cũng không gạt Bạch phủ chủ nữa, mười năm nay, ta vẫn luôn nằm vùng ở trong vương thành, trận chiến ở Đại Từ Ân Tự, ta cũng tận mắt nhìn thấy! Tình cảm của Bạch phủ chủ và Thánh Nữ, thật khiến cho người ta ước ao.
Vũ Cương nhìn Bạch Nhạc, nói thẳng:
- Bây giờ, tam đại Thiên Tông giá lâm vương thành, trước đó đàm phán với Từ Hàng đại sĩ đã gần như không thành, có thể nửa ngày sau sẽ có một trận chiến xảy ra! Tự nhiên bổn tông không quan tâm Đại Càn Vương Triều phản công, thế nhưng... Bạch phủ chủ cũng không quan tâm an toàn của Thánh Nữ sao?
Sắc mặt Bạch Nhạc vẫn có chút lạnh nhạt như cũ, bình tĩnh đáp:
- Nếu các ngươi thật sự quan tâm Thánh Nữ, thì nên bằng lòng yêu cầu của Từ Hàng đại sĩ, dùng phương thức hòa bình, hóa giải tình thế nguy hiểm trước mắt, chứ không phải tới nói mấy cái này với ta.
- Đối với bổn tông mà nói, tự nhiên an nguy của Thánh Nữ cao hơn tất cả! Thế nhưng... Bây giờ bên ngoài vương thành, lại không chỉ có một mình bổn tông!
Vũ Cương lắc đầu, trầm giọng nói:
- Chúng ta cũng không cần Bạch phủ chủ tham gia tranh đấu giữa tam đại Thiên Tông và Đại Càn Vương Triều, chỉ cần Bạch phủ chủ có thể dành cho chúng ta một điểm trợ giúp, bảo vệ an toàn cho Thánh Nữ là đủ.
- Trận chiến này, bất kể thắng bại, Bạch phủ chủ đều có thể sống chết mặc bay!
Không thể không nói, Vũ Cương rất có thiên phú đàm phán, ngay từ đầu đã vững vàng nắm quyền chủ động ở trong tay mình.
Bạch Nhạc yên lặng chừng một chén trà, lúc này mới chậm rãi lắc đầu nói:
- Ta không cam đoan được an toàn của Thánh Nữ.
- Bây giờ nơi Thánh Nữ bị nhốt, căn bản không có người có thể tiếp cận... Ta cũng không được!
Bạch Nhạc dừng một cái, tiếp tục nói.
... ... ...
- Cự tuyệt?
Ninh Giang nhận được tin tức Vũ Cương truyền về, không khỏi gắt gao nhíu mày.
Kết quả này, hắn thật sự không ngờ tới.
Mặc dù hắn chán ghét tình cảm giữa Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc, thế nhưng ở trước mặt quyền lợi, hắn cũng không quan tâm tạm thời lợi dụng phần tình cảm này một chút, chỉ là không nghĩ tới, vẫn bị Bạch Nhạc cự tuyệt.
- Thế nhưng, chuyện này cũng chưa hẳn là chuyện xấu.
Trong mắt chưởng giáo Thái Cực Đạo hiện lên một tia tinh mang, chậm rãi mở miệng nói.