- Cho nên... Ngươi cho rằng, hiện tại chính là cơ hội sao?
Khóe miệng Trần Ngự Phong lộ ra vẻ châm chọc, nhàn nhạt mở miệng nói.
Đại trận vương thành đã bị đánh vỡ, Diệp Huyền chẳng biết đi đâu, chỉ dựa vào một mình Từ Hàng, căn bản vô pháp ngăn cản tam đại Thiên Tông công kích, cho dù lúc này Đỗ Duyên Trạch lấy đồng quy vu tận tới uy hiếp hắn, cũng vẫn không thay đổi được cục diện!
Bởi vì... Vân Mộng Chân không ở nơi này!
Từ lúc cung điện sụp đổ, hắn đã nhìn rõ, Vân Mộng Chân không có ở trong đám người.
Mặc dù không muốn thừa nhận, thế nhưng không có Vân Mộng Chân ở bên trong, trọng lượng của những đệ tử này vẫn không đủ.
Huống chi, cho dù là hiện tại, hắn cũng không phải là hoàn toàn không có hi vọng ngăn cản Đỗ Duyên Trạch tự bạo Tinh Hải!
Không dám nói trăm phần trăm, nhưng vẫn có bảy thành nắm chặt.
Chỉ là, bởi vì thân phận Đỗ Duyên Trạch, nên hắn mới không có lập tức động thủ mà thôi.
- Kiệt kiệt! Vương thành thật náo nhiệt, không ngờ Diệp Huyền thật sự không có ở bên trong vương thành... Đầu óc vị hoàng đế lão nhi này bị úng nước sao?
Một mảnh mây đen chợt bao phủ trên bầu trời hoàng cung, truyền đến một hồi tiếng cười âm u, nhưng trong nháy mắt, làm cho nội tâm tất cả mọi người đều nhảy lên.
Ma đạo!
Vốn chỉ là tranh đấu giữa tam đại Thiên Tông và Đại Càn Vương Triều, nhưng hôm nay, cường giả Ma Đạo nhúng tay, không nghi ngờ gì liền khiến cho tình thế phát sinh kịch biến lần nữa!
Trong mây đen, lộ ra một cái thân ảnh mơ hồ, bàn tay hơi lật, liền có trên trăm tên Ngự Lâm Quân chợt nổ tung, hóa thành một mảnh hắc sắc huyết vũ nho nhỏ, mùi vị sa đọa tràn ngập ở trong không khí.
- Yêu Đạo Long Uyên!
Trong mắt Ninh Giang lộ ra vẻ lạnh như
Nghìn năm trước, đối phương cũng đã là cường giả Hóa Hư, mặc dù bị Đạo Lăng Thánh Nữ ép cho không dám thò đầu ra, nhưng không thể nghi ngờ cũng là một trong những ma đầu đáng sợ nhất!
Bây giờ lựa chọn xuất thế vào lúc này, hiển nhiên có tính toán không nhỏ!
Đây cũng là vấn đề mọi người lo lắng nhất sau khi thần thoại Đạo Lăng Thiên Tông bị phá vỡ.
Một khi Đạo Lăng Thiên Tông vô lực trấn áp tứ phương, những ma đầu lánh đời này sẽ một người tiếp một người nhô ra, gây họa thế gian!
- Rất lâu rồi thiên hạ này không có náo nhiệt như thế!
Long Uyên hiện thân trên không trung, trong mắt lộ ra một tia tà mị, thong thả mở miệng nói.
- Nghìn năm không xuất thế, không ngờ lão ma ngươi vẫn còn sống!
Trong mắt Ninh Giang lộ ra một tia âm trầm, lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, đừng giả bộ ngươi và ta rất quen thuộc, thời điểm lão phu tung hoành thiên hạ, sợ là ngươi còn chưa ra đời đâu!
Trên mặt Long Uyên lộ ra nụ cười khinh miệt, ghé mắt nói.
Mặc dù bây giờ Ninh Giang là chưởng giáo Đạo Lăng Thiên Tông, thế nhưng luận bối phận, lại vẫn rất nhỏ.
Tính ra Yêu Đạo Long Uyên là nhân vật cùng thời với Diệp Lăng Vân, Mặc Kình, tự nhiên có tư cách coi thường Ninh Giang.
- Tung hoành thiên hạ? Ngươi nói tới việc bị Thánh Nữ hù dọa một câu chui vào Mạc Bắc Chi Địa, không dám bước vào bên trong một bước, hay là việc bị Mặc Kình đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, kéo dài hơi tàn?
Ninh Giang không có chút ý tứ cho đối phương mặt mũi nào, cười lạnh châm chọc nói.
Yêu Đạo Long Uyên bị chọc vào chỗ đau, sắc mặt nhất thời thay đổi thành vô cùng khó coi.
Đối với hắn mà nói, sống ở thời đại trước đây, không thể nghi ngờ là một loại bi ai.
Mặc dù có thực lực Hóa Hư nhưng vẫn bị ép cho không dám ngẩng đầu như cũ.
Nhưng một lát sau, Long Uyên đã tỉnh táo lại, lạnh lùng mở miệng nói:
- Thì sao? Bây giờ lão phu còn sống, thế nhưng... Bọn hắn thì sao?
Sống lâu chính là ưu thế!
Bây giờ, chẳng những Đạo Lăng Thánh Nữ và Thông Thiên Ma Quân không có ở đây, ngay cả Diệp Lăng Vân, Mặc Kình cũng chết!
Thời khắc này, Long Uyên xuất thế lần nữa, không thể nghi ngờ là cường giả đứng đầu.
Co được dãn được!
Đây cũng là ưu điểm lớn nhất cả đời Long Uyên.
- Nói về bối phận sao? Bản vương ngược lại muốn nhìn một chút, các ngươi ai có tư cách ở trước mặt bản vương tự xưng lão phu!
Trong lúc nói chuyện, một tiếng hừ lạnh vang lên, bên hông Bất Tử Thanh Vương treo một thanh kiếm, đồng thời xuất hiện ở không trung.
Mặc dù bây giờ Đại Càn Vương Triều đã sớm không phải là Đại Càn Vương Triều trước đây, nhưng Bất Tử Thanh Vương vẫn không có khả năng hoàn toàn buông xuống, vương thành loạn thành dạng này, nếu như hắn còn không lộ diện, cũng không phải là Bất Tử Thanh Vương nữa rồi.
Dựa vào U Minh Quyết chống đỡ ba ngàn năm trong lăng tẩm, bây giờ đoạt xá trọng sinh, nếu bàn về bối phận, trên đời này còn ai dám so bối phận với hắn?
Luận thực lực, bây giờ Bất Tử Thanh Vương còn không có khôi phục lại Hóa Hư Cảnh, thế nhưng có Thanh Vương Kiếm trong tay, thiên hạ này, ai dám khinh thường?
- Lão già không chết! Lúc nào Bất Tử Thanh Vương ngươi khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, trở lại kêu gào cũng không muộn.
Chưởng giáo Thái Cực Đạo lạnh lùng nói.
Giữa Thái Cực Đạo và Đại Càn Vương Triều vốn có mối thù truyền kiếp rất sâu, bây giờ nhìn thấy Bất Tử Thanh Vương, tự nhiên hắn không có vẻ gì tốt.