Huống chi, cục diện bây giờ nhìn từ bên ngoài, nguy như che trứng, nhưng trên thực tế, chân tướng như thế nào, Từ Hàng đại sĩ biết rõ hơn so với bất luận kẻ nào.
Dưới tình huống đó, nàng bằng lòng nhịn cục tức này mới là lạ.
Trên thực tế, Từ Hàng đại sĩ vừa động thủ, không chỉ Long Uyên có chút kinh ngạc, mà người khác cũng không khỏi hơi kinh ngạc.
Dưới tình huống bình thường, không phải Từ Hàng đại sĩ nên lấy lòng Long Uyên, cùng nhau đối phó tam đại Thiên Tông sao?
Coi như miệng Long Uyên hơi thối một chút, cũng không thể lập tức trở mặt được.
- Không phải tặc ni ngươi cũng điên đấy chứ?
Long Uyên làm căng với Từ Hàng đại sĩ một cái, cũng không nhịn được tức giận mắng to lần nữa.
Miệng hắn mắng mỏ đã quen, chính mình cũng không cho là đại sự gì, hơn nữa, vừa động thủ hắn đã phát hiện, thực lực Từ Hàng đại sĩ, mạnh hơn nhiều so với trong dự đoán của hắn, giả sử thật sự một đấu một trận, hắn cũng không chiếm được nửa điểm tiện nghi.
- Ngã phật từ bi, cũng có kim cương trừng mắt!
Từ Hàng đại sĩ chắp tay trước ngực, nhẹ giọng nói:
- Ma đầu như ngươi chính là chết trăm lần cũng khó chuộc tội!
Trả lời như vậy, càng là làm cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Đây là ý gì?
Chẳng lẽ tới mức này rồi, Từ Hàng đại sĩ vẫn không chịu cúi đầu, muốn thủ vững cái gọi là chính đạo, tru diệt ma đầu hay sao?
- Tặc ni, ta thấy ngươi thật sự điên rồi! Ninh Giang, lão phu liên thủ cùng các ngươi, trước hết giết ả tặc ni này, lại diệt Đại Càn Vương Triều, ngươi thấy như thế nào?
Long Uyên cũng thực sự bị tức điên.
Hắn vốn thích giết chóc, lần này đến, cũng không có hảo tâm gì, bây giờ bị Từ Hàng đại sĩ ép một cái như thế, liền lập tức ngã về phía tam đại Thiên Tông.
Dù sao cũng chỉ là tranh thủ quyền lợi mà thôi, hợp tác với ai mà không phải là hợp tác?
Ngược lại là Ninh Giang, mí mắt hơi nhảy một cái!
Cùng hợp tác với loại ma đầu như Yêu Đạo Long Uyên, tất nhiên là có chút mất mặt, thế nhưng cũng không cần nhất định đáp ứng, chỉ cần không thừa nhận, sẽ không có quan hệ.
Hơn nữa, nhân cơ hội này diệt Đại Càn Vương Triều, dường như cũng không phải chuyện gì xấu.
Vấn đề duy nhất là... Diệp Huyền và Vân Mộng Chân ở đâu?
Trong đầu hiện lên vô số ý niệm, thần niệm lộ ra, Ninh Giang liền tìm được Bạch Nhạc.
Cường giả Hóa Hư quét thần niệm ra, muốn tìm được Bạch Nhạc thực sự quá dễ dàng.
Trong chớp mắt, Ninh Giang bước ra một bước, thẳng đến vị trí Bạch Nhạc ẩn thân, đánh ra một chưởng, muốn bắt Bạch Nhạc lại.
Chỉ là, gần như cùng lúc đó, Bất Tử Thanh Vương cũng động.
Thanh Vương Kiếm ra khỏi vỏ, một đạo thanh quang chói mắt chợt chém xuống, trực tiếp ngăn ở trước người Bạch Nhạc.
- Ninh tông chủ, tật xấu ỷ lớn hiếp nhỏ của ngươi một chút cũng không đổi! Muốn động thủ, để bản vương đấu với ngươi!
Trong mắt Bất Tử Thanh Vương lộ ra một nụ cười lạnh, khinh thường mở miệng nói.
Bất kể là Diệp Huyền coi trọng Bạch Nhạc, hay là bản thân hắn có hảo cảm với Bạch Nhạc, đều để hắn không có khả năng nhìn Bạch Nhạc rơi vào trong tay Ninh Giang.
- Bất Tử Thanh Vương, ngươi đừng tưởng rằng, dựa vào một thanh Thanh Vương Kiếm, là thật sự có thể muốn làm gì thì làm!
Bị Bất Tử Thanh Vương ngăn lại, sát khí trong mắt Ninh Giang càng thịnh.
Bất kể ngày xưa Bất Tử Thanh Vương lợi hại như nào, nhưng chí ít bây giờ còn không có khôi phục lại trạng thái đỉnh phong, chỉ dựa vào một thanh Thanh Vương Kiếm, cho dù có thể phát huy ra chiến lực Hóa Hư, nhưng khi đến thời điểm sinh tử tương bác, cũng vẫn khó tránh khỏi lộ ra sơ hở như cũ.
- Nói cho ta biết, Diệp Huyền và Vân Mộng Chân ở đâu?
Từ Hàng đại sĩ bị Long Uyên ngăn chặn, chưởng giáo Thái Cực Đạo, nhất thời xuất thủ, trực tiếp nắm vị hoàng đế này lên, nói trên không trung, bàn tay hơi dùng sức, bả vai vị hoàng đế đáng thương này nhất thời bị bóp nát, phát ra một tiếng hét thảm, không có nửa điểm tôn nghiêm đáng nói.
- Chết! Diệp Huyền đã chết rồi!
Dưới cơn đau nhức, vị hoàng đế không có nổi nửa điểm cứng rắn này, nước mắt nước mũi tèm nhem, không ngừng kêu lên.
- Ngươi nói cái gì?
Cho dù là chưởng giáo Thái Cực Đạo đang bắt lấy hắn, nghe nói như thế, cũng không khỏi sửng sốt, hầu như không thể tin được đáp án chính mình nghe được.
Coi như là hai người Bất Tử Thanh Vương và Ninh Giang, cũng đồng thời ngừng tay, hướng ánh mắt về phía hoàng đế.
Tin tức này không khỏi quá chấn động đi!
- Diệp Huyền đã chết, chết ở bên trong bí tàng không gian! Là Từ Hàng và Mã Minh Trạch liên thủ giết hắn, Vân Mộng Chân đang ở bên trong bí tàng không gian! Các ngươi đi tìm Từ Hàng hỏi đi, chyện này không có quan hệ cùng trẫm.
Dưới sự uy hiếp của tử vong, vị hoàng đế này không ngừng bán đứng Từ Hàng đại sĩ.
Cái gì mà tầm quan trọng của bí tàng không gian, cái gì mà số mệnh Đại Càn Vương Triều, những thứ này ở trước mặt tử vong, đều trở nên không có chút quan trọng nào.
Dường như vào giờ khắc này, cái gọi là lý tưởng hào hùng mấy năm nay, cũng trở thành một trò cười.
“...”
Trong tích tắc, toàn bộ hoàng cung giống như rơi vào bên trong tĩnh mịch.
Bất kể là người tam đại Thiên Tông, hay là Long Uyên, hoặc là những Ngự Lâm Quân phổ thông kia, nghe được tin tức này không khỏi đều có chút ngây ngốc.