Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1467 - Chương 1467: Thế Không Hóa Hư, Nhân Gian Vô Địch

Chương 1467: Thế Không Hóa Hư, Nhân Gian Vô Địch Chương 1467: Thế Không Hóa Hư, Nhân Gian Vô Địch

Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra một tia trào phúng, cổ tay hơi lật, Nghịch Ma Kiếm nhẹ nhàng chuyển động, trực tiếp chém đầu Tam hoàng tử xuống!

Tiên huyết chợt phun ra ngoài, văng đầy ghế rồng!

Bạch Nhạc dùng một tay cầm theo đầu lâu vị tân hoàng này, trực tiếp ném trên đại điện, nhàn nhạt mở miệng nói:

- Hiện tại... Có thể lập tân quân khác chưa? !

Tĩnh mịch giống như chết!

Nhìn đầu lâu Tam hoàng tử bay tới, lăn lông lốc trong đại điện như là bóng cao su, thi thể không đầu ngã trên ngai vàng, tiên huyết bắn tung tóe đầy đất, tất cả mọi người như là ngốc, đầu óc trống rỗng.

Giờ khắc này ngay cả Ngô Văn Uyên, cũng ngơ ngác tại chỗ.

Mặc dù hắn vẫn luôn kỳ vọng Bạch Nhạc có thể ở trong tuyệt cảnh này, mang đến hy vọng cho hắn, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, lại là kết quả này.

Tiên huyết vẩy lên bạch y, giờ khắc này Bạch Nhạc mang đến một loại cảm giác đè nén hít thở không thông.

Qua nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn mộng tưởng ngồi lên vị trí kia, dường như đó chính là mục tiêu và hy vọng cả đời hắn.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ tới, ngồi trên vị trí này, dĩ nhiên vẫn yếu đuối như cũ... Cái ngai vàng kia, cũng không có mang đến quyền lực tuyệt đối, thậm chí ngay cả trụ cột an toàn nhất cũng không thể bảo đảm.

Giờ khắc này trái tim Ngô Văn Uyên đột nhiên có chút băng giá.

Giả sử trước đây người giao hảo cùng Bạch Nhạc là Tam hoàng tử mà không phải hắn.

Giả sử, người bây giờ đạt được đại đa số người chống đỡ mà leo lên ngôi vị hoàng đế kia, cũng không phải Tam hoàng tử, mà là hắn!

Như vậy, bây giờ thi thể ngã vào trong vũng máu kia, cũng có thể là hắn.

Đối với Bạch Nhạc mà nói, ai ngồi ở vị trí này, căn bản không có khác nhau chút nào.

- Giết hắn! Vì ngô hoàng báo thù!

Sau một khắc thất thần ngắn ngủi, lão tổ Diệp gia liền phản ứng kịp.

Bạch Nhạc ngay cả tân quân cũng dám giết, chẳng lẽ còn quan tâm Diệp gia sao?

Mối thù giữa Diệp gia và Bạch Nhạc đã sâu, căn bản không phải chịu thua là có thể hóa giải, như vậy biện pháp duy nhất chính là giết chết Bạch Nhạc.

Dựa vào lực lượng Diệp gia, khó có thể chống lại Bạch Nhạc.

Như vậy, bây giờ chính là cơ hội duy nhất!

Hắn thấy Bạch Nhạc đã điên, cho dù vì thể diện Đại Càn Vương Triều, tất cả mọi người cũng sẽ liên hợp lại, cùng vây giết Bạch Nhạc.

Cho dù cuối cùng, Tam hoàng tử đã chết, nhất định phải lập tân hoàng khác, thì cũng phải là sau khi giết chết Bạch Nhạc.

Không thể không nói, lão tổ Diệp gia có phán đoán cực kỳ tinh chuẩn đối với thế cục.

Gần như cùng lúc hắn mở miệng, tất cả cường giả Tinh Hải Cảnh ở đây, trừ Thư Khánh Dương ra, đều đồng thời xuất thủ giết về phía Bạch Nhạc.

Bây giờ trong đại điện, có ít nhất bảy tám vị cường giả Tinh Hải Cảnh, bên trong không thiếu Tinh Hải đỉnh phong, lúc này liên thủ đánh ra một kích, mang đến cảm giác chấn động, quả thực khó có thể diễn tả bằng ngôn từ.

Cho dù Bạch Nhạc mạnh như thế nào, đối mặt với công kích kinh khủng như vậy, chỉ sợ cũng chỉ có nhượng bộ lui binh.

Nhưng mà, ngay tại thời điểm những này người xuất thủ, bầu trời lại chợt xuất hiện một màn sáng màu vàng, lộ ra một cái uy áp kinh khủng, hung hãn nghiền ép về phía những cường giả Tinh Hải Cảnh này!

Tất cả người của Đại Càn Vương Triều, đều tuyệt không xa lạ đối với cỗ lực lượng này!

Bởi vì, cái đó chính là lực lượng cấm chế vương thành bọn họ quen thuộc nhất.

Chỉ là, không ai nghĩ tới, lực lượng cấm chế vương thành, chẳng những không có hạn chế Bạch Nhạc, thậm chí còn bảo vệ Bạch Nhạc, phản kích về phía bọn hắn.

- Bạch Nhạc là người thừa kế của chủ nhân! Thi cốt chủ nhân chưa lạnh, đã có người dám xuất thủ với truyền nhân của người... Ta ngược lại muốn nhìn một chút, ai có gan này!

Gần như là cùng lúc đó, thanh âm Thư Sinh từ bên ngoài đại điện vang lên.

Mặc dù Bạch Nhạc là người Diệp Huyền đại sư lựa chọn thừa kế, tuy nhiên lại không thông trận pháp, tự nhiên không có khả năng khống chế đại trận vương thành.

Đương nhiên người khống chế được lực lượng đại trận vương thành làm ra phản kích chính là Thư Sinh.

- Thư sinh! Ngươi làm cái gì vậy?

Lão tổ Diệp gia nhìn chằm chằm Thư Sinh, lớn tiếng chất vấn.

- Ngươi không thấy sao? Là hắn phạm thượng, giết tân quân! Tội hành thích vua, phải trảm cửu tộc!

Bất kể là lúc nào, hành thích vua đều là tội danh nghiêm trọng nhất, nói một câu giết cửu tộc, cũng không quá đáng.

- Tân quân, không phải đang yên đang lành ở đây sao?

Thư Sinh không nhúc nhích chút nào, đưa ngón tay chỉ Ngô Văn Uyên nhàn nhạt nói.

“...”

Đương nhiên sẽ không có người tin tưởng, Thư Sinh không biết những chuyện xảy ra trước đó, không biết Tam hoàng tử đã hoàn thành lễ lên ngôi, trở thành tân quân!

Nhưng cho dù như thế, Thư Sinh vẫn muốn thay đổi trắng đen, thì lập trường cũng đã quá rõ ràng.

Cuống họng Ngô Văn Uyên có chút khô sáp, dường như lúc này đã có thể đụng tay đến cái ngai vàng kia, nhưng chẳng biết tại sao, hắn như đã mất đi sự hưng phấn và vui sướng trước đó.

Lúc này người khác đều đã ngây ngốc ngay tại chỗ.

Nhưng Bạch Nhạc vẫn không có ý tứ bỏ qua.

Nếu đã động thủ, Bạch Nhạc sẽ chuẩn bị tốt tâm lý.

Bạch Nhạc bước ra một bước, Nghịch Ma Kiếm trong tay chém về phía lão tổ Diệp gia lần nữa.

Bình Luận (0)
Comment