Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1483 - Chương 1483: Người Chết

Chương 1483: Người Chết Chương 1483: Người Chết

Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên một luồng tinh mang, lập tức xác định phán đoán của mình.

Vấn đề nằm ở trên người bị mình thương tổn.

Nếu như đổi người khác, phản ứng đầu tiên, chính là né tránh, tách ra khỏi phong mang của đối phương.

Nhưng Bạch Nhạc đâu sẽ quan tâm những thứ này, đối phương phản ứng quá khích, càng khiến cho Bạch Nhạc tò mò, thân hình thoắt một cái, trực tiếp xông vào trong cái hắc vụ kia.

- Quay lại, đừng đi vào!

Gần như cùng lúc đó, có người bên Mang Sơn cao giọng hô.

Bọn họ và người Hắc Ám Thiên giao thủ cũng không phải một hai lần, trước kia cũng đã có người từng làm đối phương bị thương, nhưng chỉ cần trên người đối phương lộ ra sương mù đen như vậy, người cả gan đuổi vào, sẽ thất thủ bị bắt, không có ngoại lệ.

Bên Mang Sơn vẫn luôn hoài nghi, cái hắc vụ kia là một loại mê dược cực kỳ lợi hại.

Chỉ tiếc, Mang Sơn và cao thủ Hắc Ám Thiên đạt thành hiệp ước, hạn chế loại xung đột này phía dưới Tinh Cung Cảnh, hơn nữa thiên tài chân chính, tuyệt đối không tùy tiện ra tay.

Trải qua nhiều lần giao thủ như vậy, cao thủ Tinh Cung Cảnh bên Mang Sơn cũng đều biết, sẽ không có người lỗ mãng xông vào bên trong hắc vụ của đối phương.

Chỉ có Bạch Nhạc mới tới, cái gì cũng không biết, lần đầu tiên đã trực tiếp xuất thủ, căn bản không kịp nhắc nhở những sự tình cần chú ý cho hắn, hắn đã đâm đầu xông thẳng đi vào.

Tự nhiên Bạch Nhạc cũng nghe được tiếng gọi ầm ĩ của cao thủ bên Mang Sơn, nhưng Bạch Nhạc đâu quan tâm cái này.

Bất kể đối phương có thủ đoạn gì, nếu như Tinh Cung Cảnh, cũng có thể làm bị thương hắn, vậy hắn cũng không cần sống nữa, trực tiếp chết đi.

Gần như trong nháy mắt xông vào phạm vi hắc vụ, Bạch Nhạc liền cảm thụ được một hồi cảm giác đau đớn phát ra từ linh hồn, hiển nhiên trong cái hắc vụ này ẩn chứa công kích nhằm vào linh hồn.

Nếu như là cường giả Tinh Cung Cảnh bình thường, chỉ sợ không chống nổi mấy hơi thở, sẽ trực tiếp bị hôn mê.

Thế nhưng chút ấy lực lượng, muốn thương tổn được Bạch Nhạc, hiển nhiên là chuyện cười.

Trong mắt lộ ra một đạo hàn mang, Bạch Nhạc trực tiếp rơi vào bên người cường giả Tinh Cung Cảnh kia, đầu ngón tay vẩy một cái, trực tiếp xốc mũ áo đối phương lên, nhìn thấy mặt đối phương!

Nhưng cũng chính một cái nhìn này, đột nhiên khiến cho nội tâm Bạch Nhạc run rẩy dữ dội!

Đó là một gương mặt xám trắng, không nhìn thấy nửa điểm huyết sắc, quan trọng nhất là... Trong mắt đối phương sớm đã không có nửa điểm sinh cơ!

Người chết!

Đúng, cái gọi là cao thủ Hắc Ám Thiên này, dĩ nhiên là thi thể của một tu hành giả đã sớm chết.

Chỉ là, nếu không đi tới bên người, cho dù lấy thực lực Bạch Nhạc, cũng không thể nhận ra điểm này!

Kết hợp với sự tình Tử Linh Cô, trong nháy mắt Bạch Nhạc liền phản ứng kịp.

Sợ rằng bốn cao thủ Tinh Cung Cảnh Hắc Ám Thiên này đều là người chết!

Là âm binh đối phương chuyên môn luyện ra, hoặc có lẽ là Ma Thi mà đối phương luyện chế, chỉ là vẫn chưa thành hình mà thôi.

Gần như cùng lúc đó, đột nhiên Bạch Nhạc cảm thụ được, ba tên cao thủ Hắc Ám Thiên khác cũng xông tới, công về phía mình.

Sát khí trong mắt lóe lên một cái rồi biến mất, Bạch Nhạc phát ra một tiếng hét to, vừa tung người liền trực tiếp xông ra khỏi hắc vụ, ngay tại lúc đó, đầu ngón tay gảy nhẹ, một luồng kiếm khí chợt đánh ra, đồng thời ép lui đối phương!

Cứ như vậy, bằng tốc độ ánh sáng, Bạch Nhạc đã lui ra, cũng không để ý người khác, trực tiếp bay về phía trên Đãng Mang Nhai.

Một kích không được gì, những cao thủ Hắc Ám Thiên kia cũng không dám tiếp tục truy kích Bạch Nhạc, ngược lại phát ra tín hiệu rút lui, đỡ người bị Bạch Nhạc thương tổn kia lên, trực tiếp rời khỏi hắc chiểu trạch, rút lui về phía xa xa.

- Nghiêm gia, ngươi dọa chết ta rồi!

Chứng kiến Bạch Nhạc bay trở về, Bách Sự Thông là người thứ nhất chạy lại, vẻ mặt thân thiết hỏi.

Đương nhiên, loại thân thiết này hiển nhiên là giả.

Bách Sự Thông biết rõ thân phận Bạch Nhạc, đương nhiên sẽ không lo lắng an toàn của Bạch Nhạc, hắn chân chính lo lắng là Bạch Nhạc quá khiến cho người ta chú ý, bị nhận ra thân phận.

Cũng may, Bạch Nhạc luôn khống chế được lực lượng và khí tức, nên không ai nhìn ra cái gì.

- Ngươi làm sao làm được?

Gần như là cùng lúc đó, một thanh niên bên Mang Sơn đi thẳng đến, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc hỏi.

- Cái gì?

Bạch Nhạc xoay đầu lại, không hiểu nhìn về phía đối phương.

- Làm sao ngươi đi ra được từ trong hắc vụ của đối phương.

Thanh niên kia nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa.

Bạch Nhạc lắc đầu, sắc mặt hơi trắng bệch giải thích:

- Trong hắc vụ có ẩn chứa công kích linh hồn, thế nhưng trước đó ta từng phục qua linh dược tăng cường linh hồn, thần hồn mạnh hơn thường nhân, nên mới miễn cưỡng trốn ra được.

Đây là đáp án Bạch Nhạc đã sớm đã nghĩ tới, cũng căn bản không sợ người khác nhìn ra sơ hở gì.

Nghe vậy, lúc này thanh niên kia mới khẽ vuốt cằm:

- Xem ra thần hồn ngươi đã sắp đạt được trình độ Tinh Hải Cảnh, không tầm thường! Tại hạ Lưu Thủy, không biết các hạ xưng hô như thế nào?

- Ta họ Nghiêm.

Mí mắt Bạch Nhạc hơi nhảy, bình tĩnh hồi đáp, nhưng vẫn không có ý tứ nói ra tên mình.

- Hóa ra là Nghiêm huynh!

Bình Luận (0)
Comment