Đối với việc Bạch Nhạc giấu giếm, đối phương cũng không thèm để ý chút nào, tùy ý mở miệng nói:
- Nghiêm huynh không cần có băn khoăn gì, bất kể trước kia ngươi có thân phận gì, đến Mang Sơn ta, sẽ đều bị xóa bỏ! Chỉ bằng biểu hiện hôm nay của ngươi, người bạn như ngươi Lưu Thủy ta kết giao chắc rồi!
Bạch Nhạc khẽ vuốt cằm, không trả lời, chỉ vào Tử Linh Cô trong tay:
- Tại sao người Hắc Ám Thiên muốn đoạt cái này? Không biết Lưu huynh có giải thích cho ta được hay không?
- Không cần khách khí như vậy, các huynh đệ cũng gọi ta là Thủy ca, nếu không ghét bỏ, ngươi cũng có thể gọi ta một tiếng Thủy ca!
Lưu Thủy bật cười, mở miệng nói:
- Thứ này gọi là Hắc Tử Cô, dùng để luyện dược, cụ thể có công hiệu gì ta cũng không rõ lắm, tại sao người Hắc Ám Thiên muốn đoạt, chúng ta đang điều tra, thế nhưng tạm thời không có kết luận.
Nhìn mắt đối phương, Bạch Nhạc có thể cảm giác được, đối phương không nói dối.
Nói cách khác, người Mang Sơn, cũng không nhận ra Tử Linh Cô, hoặc có lẽ là... Những người phía dưới này, cũng không nhận ra.
- Đã như vậy, bụi Hắc Tử Cô này có thể cho ta hay không?
- Đương nhiên!
Lưu Thủy cười khẽ một chút, tự tay làm một cái thủ thế mời:
- Nơi đây không phải địa phương nói chuyện, không bằng chúng ta chuyển sang nơi khác uống rượu, vừa uống vừa trò chuyện được không?
- Chủ muốn thế nào thì khách thế đó, Lưu huynh, mời!
Bạch Nhạc mỉm cười, không cự tuyệt, nhưng không có xưng hô Thủy ca như yêu cầu của đối phương, cảm giác bảo trì khoảng cách nhất định.
- Thủy ca, tại hạ Bách Sự Thông, là bằng hữu Nghiêm gia, có thể mang theo ta được không?
Bách Sự Thông tận dụng mọi thứ, nhất thời lại gần.
Xem Bạch Nhạc liếc mắt, gặp Bạch Nhạc không có cự tuyệt, Lưu Thủy lúc này sảng khoái đáp ứng nói:
- Nếu là bằng hữu của Nghiêm huynh, vậy thì cùng đi uống rượu đi!
- Cảm ơn Thủy ca, Thủy ca rộng lượng!
Bách Sự Thông bắt kịp nhanh như chớp, há mồm ra liền nịnh bợ, chỉ là hợp với làn điệu hài hước kia, nên cũng không chọc người chán ghét.
- Tra, không biết dùng biện pháp gì, nhất định phải tra rõ cho ta!
Trên mặt lộ ra một tia âm trầm, trung niên trầm giọng nói.
- Đã phân phó, bên Mang Sơn cũng có người của chúng ta, tra ra thân phận đối phương sẽ không quá khó, vấn đề hiện tại là... Đến tột cùng hắn có phát hiện bí mật Ma Thi hay không!
Thanh niên bên cạnh nhẹ giọng nói.
- Phiền phức là do ngươi gây ra, tốt nhất ngươi tự tay giải quyết đi, bằng không... Một khi thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, không ai bảo vệ được ngươi đâu.
Trung niên liếc mắt nhìn thanh niên, trầm giọng nói.
- Chung thúc nói như thế không đúng rồi, ngươi và ta vốn là châu chấu trên một sợi thừng, ta mà xảy ra sự cố, ngươi cho rằng ngươi chạy thoát sao?
Thanh niên nhếch miệng lên, lộ ra vài phần khinh miệt:
- Cho dù ở bổn tông loại chuyện tàn hại đồng môn cũng là tối kỵ, huống chi là luyện thành Ma Thi... Một mình ta cũng không có bản lĩnh giết chết ba vị sư huynh luyện thành Ma Thi!
- Vô liêm sỉ!
Nghe được lời nói của thanh niên, trung niên nhất thời giận tím mặt, bỗng nhiên đứng phắt dậy khỏi ghế.
- Ha ha, Chung thúc, xin bớt giận, đừng tức giận hư thân thể.
Thanh niên cười ha ha một tiếng, tiếp tục nói:
- Tiểu chất cũng chỉ là đùa với ngài một chút thôi, yên tâm đi, chuyện này ta sẽ xử lý! Bất kể hắn phát hiện vấn đề hay không, ta cam đoan, hắn không nhìn thấy thái dương ngày mai.
Nói xong một câu này, thanh niên nhất thời xoay người đi ra ngoài.
Sắc mặt trung niên có chút âm trầm, khóe miệng không khỏi lộ ra vẻ khinh miệt.
- Tự cho là đúng! Thật sự cho rằng, dựa vào chút tình cảm này của cha ngươi, là có thể để ta bốc lên nguy hiểm lớn như vậy giúp ngươi hay sao... Ngu xuẩn!
... ... ... ...
- Thủy ca, trước khi tới, ta đã nghe nói, ngài là thiên tài xuất sắc nhất trong thế hệ trẻ của Mang Sơn, hơn nữa, làm người nổi danh rộng lượng, trượng nghĩa! Tiểu đệ trước mời ngài một ly, ta uống trước rồi nói!
Vừa mới ngồi xuống, Bách Sự Thông đã cười hì hì tiến đến trước mặt Lưu Thủy, vừa nâng ly rượu, rầm một tiếng trực tiếp uống hết.
Ở phương diện này, Bách Sự Thông tuyệt đối là cái gì cũng biết, nắm bắt tâm lý tất cả mọi người.
Mặc dù ban đầu Lưu Thủy cũng không thèm để ý hắn, nhưng bây giờ không khỏi có thêm vài phần hảo cảm đối với hắn.
- Đều là bằng hữu, không cần khách khí như vậy!
Lưu Thủy cũng uống một chén rượu, lúc này mới tiếp tục nói:
- Bằng thực lực Nghiêm huynh, bất kể đi tới đâu, đều có thể đạt được đãi ngộ tốt nhất, có thể lựa chọn Mang Sơn chúng ta, ta vô cùng cao hứng.
- Ta và đám người Đạp Thiên Ma Quân không phải người cùng một đường, còn về Hắc Ám Thiên, tử khí trên người quá nặng, ta không thích.
Bạch Nhạc lắc đầu, mở miệng đáp.
Nhắc tới Hắc Ám Thiên, sắc mặt Lưu Thủy hơi trầm xuống:
- Đám người Đạp Thiên Ma Quân cũng thôi đi, nhưng lai lịch những người Hắc Ám Thiên này vô cùng thần bí, cũng không biết là xuất hiện từ đâu, xuất thủ cực kỳ ác độc, nhưng bây giờ đối phó tam đại Thiên Tông mới là chính sự, nên mới nhịn cục tức này, bằng không, bọn hắn không ra nổi cái Mang Sơn này.