Rất hiển nhiên, mấy ngày qua, đám người Mang Sơn này cũng nhịn không ít tức giận Hắc Ám Thiên.
Chỉ là, lão tổ phía trên Tinh Hải Cảnh không phát lời, những người phía dưới này tối đa cũng có một ít ma sát, không dám thật sự khai chiến quy mô.
- Lưu huynh có bao nhiêu hiểu biết với Hắc Ám Thiên?
Bạch Nhạc hơi trầm ngâm một chút, mở miệng hỏi lần nữa.
- Chưa nói tới có hiểu biết gì!
Lưu Thủy lắc đầu, giải thích:
- Thế nhưng bên Hắc Ám Thiên kia có một tên, tên là Chung Ly, rất quỷ dị, chẳng những thực lực cực mạnh, hơn nữa âm hiểm xảo trá, ta từng có mấy lần giao thủ cùng hắn, cũng ăn một điểm nhỏ thua thiệt.
- Hôm nay hắn cũng tới sao?
Trong lòng hơi động một chút, Bạch Nhạc hỏi lần nữa.
- Có tới!
Lưu Thủy gật đầu, giải thích:
- May mà người ngươi giao thủ hôm nay không phải hắn, bằng không, cũng không dễ dàng toàn thân trở ra như vậy! Hơn nữa, ngươi cũng chứng kiến, đối phương rất đoàn kết, một khi có người gặp nạn, người khác sẽ toàn lực cứu viện.
- Còn có cái hắc vụ quỷ dị kia nữa, trước ngươi, có không ít cao thủ đều xảy chân trong hắc vụ.
Đột nhiên mí mắt nhảy lên, tới mức này, trong lòng Bạch Nhạc cũng đã có một cái ý nghĩ rõ ràng.
Rất hiển nhiên, hôm nay bốn cường giả Tinh Cung Cảnh Hắc Ám Thiên đến, không phải đều là người chết, mà là do tên Chung Ly, Lưu Thủy nói tới kia khống chế, ba tên khác chỉ là Ma Thi hắn luyện chế mà thôi.
Chỉ là, lấy nhãn lực đám người Lưu Thủy, tự nhiên không nhìn ra khác biệt bên trong.
- Đúng rồi, Nghiêm huynh, hôm nay ngươi cũng đã giao thủ với bọn họ, có biện pháp nào có thể khắc chế cái hắc vụ đáng chết kia không?
Lưu Thủy nhìn Bạch Nhạc, hỏi lần nữa:
- Mấy ngày nay, đúng là chúng ta ăn không ít thua thiệt, cuối cùng phải giết hai người bọn họ mới có thể xả cục tức này.
- Không có cách nào!
Bạch Nhạc lắc đầu, trực tiếp phủ định nói:
- Trong hắc vụ, có ẩn chứa công kích thần hồn, trừ phi có cao thủ tinh thông pháp môn thần hồn, có thể hạn chế lực lượng đối phương, bằng không, một khi rơi vào trong hắc vụ, liền rất khó thương tổn được đối phương.
- Mặc dù ta có thể ngăn trở công kích thần hồn, nhưng... Thực lực vẫn sẽ bị hạn chế, nếu như rơi vào trong vây công, cũng vô cùng nguy hiểm.
Lấy thực lực Tinh Cung Cảnh, không phải hoàn toàn không cách nào đối phó Ma Thi của đối phương, nhưng ít nhất cũng phải là tồn tại có thực lực trước trăm ở đại hội Đạo Môn, mới có cơ hội chống lại, muốn thắng dễ dàng thì càng khó.
Bạch Nhạc cũng không cho rằng bên trong Mang Sơn, có thiên tài bực này, hoặc có lẽ là, ít nhất loại thiên tài này, sẽ không đơn giản cuốn vào trong tranh đấu với Hắc Ám Thiên.
Về phần Bạch Nhạc, còn không muốn để cho mình chói mắt như vậy.
Nghe thế, trong mắt Lưu Thủy cũng khó tránh khỏi lộ ra một tia thất vọng.
Trên thực tế, hắn làm quen Bạch Nhạc như thế, chính là mang theo ý muốn lợi dụng Bạch Nhạc, phá giải hắc vụ của đối phương, chém giết một hai tên cao thủ.
Bây giờ thấy Bạch Nhạc cũng hết cách, tự nhiên hứng thú của hắn cũng giảm đi.
Thế nhưng, dù sao thực lực Bạch Nhạc cũng rất mạnh, hắn không tiện biểu hiện quá mức rõ ràng, sau khi cùng uống rượu một trận, lúc này mới mượn cớ rời đi, để người khác tiếp Bạch Nhạc và Bách Sự Thông uống rượu.
Đối với chuyện này Bạch Nhạc cũng không có hứng thú gì, liền tìm một cái cớ rời đi, chỉ có Bách Sự Thông vẫn tràn đầy phấn khởi trò chuyện không ngừng như cũ.
Chỉ là, ngay tại thời điểm Bạch Nhạc trở lại nơi ở mà đối phương sắp xếp, trong lòng chợt cảm thụ được một tia tử khí nhàn nhạt.
Mặc dù đối phương che giấu rất tốt, nhưng vẫn vô pháp giấu diếm được Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc âm thầm cười lạnh trong lòng một tiếng, cũng không có biểu hiện ra dị dạng gì, càng không làm kinh động bất luận kẻ nào, cứ như vậy lững thững bước vào trong sơn động.
Gần như trong nháy mắt Bạch Nhạc bước vào sơn động, liền có pháp trận bị phát động, trực tiếp phong bế cửa động, ngăn cách khí tức.
Toàn bộ sơn động, càng rơi vào trong một mảng bóng tối, không thấy rõ bất kỳ vật gì.
- Đừng nhúc nhích, tuyệt đối đừng nhúc nhích, bằng không... Ta cũng chỉ có thể trực tiếp giết chết ngươi! Hiểu không?
Trong bóng tối, có một tiếng nói giễu cợt chậm rãi vang lên, một khắc sau, Bạch Nhạc liền cảm nhận được một cỗ tử khí nồng nặc bao phủ mà đến, cuốn mình vào.
- Chung Ly?
Bạch Nhạc chậm rãi phun ra hai chữ này từ trong miệng, lạnh giọng hỏi.
- Không tệ, thời gian ngắn như vậy, cũng đã nghe được tên của ta.
Chung Ly mang theo vài phần trêu tức, thong thả mở miệng nói.
- Dấu đầu lộ đuôi, ngay cả ánh sáng cũng không dám thấy, có gì tài giỏi?
Bạch Nhạc không nhúc nhích chút nào, cười lạnh nói.
- Khéo ăn khéo nói, đáng tiếc... Về sau ngươi không có loại cơ hội này!
Chung Ly thong thả mở miệng, trong giọng nói lộ ra một tia khinh thường.
- Giống như người chết hôm nay ta thương tổn sao?
Bạch Nhạc mở miệng nói lần nữa.
Trong tích tắc, nhiệt độ xung quanh giống như chợt hạ xuống rất nhiều, sát khí khủng bố đập vào mặt, Bạch Nhạc có thể rõ ràng cảm thụ được một bàn tay bắt về phía cổ mình.
Chỉ là Bạch Nhạc vẫn không tránh không né, cố ý để cho đối phương bắt được cổ mình.
- Quả nhiên ngươi đã nhìn ra!