Trong nháy mắt, giọng nói của đối phương không có vẻ tùy ý như trước đó nữa, mà tràn ngập hàn ý băng lãnh, giống như chợt hóa thành gió tuyết tháng chạp.
- Cho nên, ngươi dự định giết ta diệt khẩu sao?
Bạch Nhạc cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm nói:
- Ta bây giờ còn chưa nói chuyện này ra, thế nhưng, ta cam đoan, chỉ cần ngươi giết ta, không đến hai ngày, tin tức này sẽ truyền khắp Mang Sơn!
- Ngươi trông cậy vào tên Bách Sự Thông kia sao? Ngươi cho rằng, sau khi ta giết ngươi, sẽ không giết hắn diệt khẩu sao?
Chung Ly uy hiếp lần nữa.
- Ngươi có thể thử xem một chút.
Bạch Nhạc không để ý nhún nhún vai, bình tĩnh nói:
- Tử Linh Cô, luyện thi... Chỉ cần tin tức này truyền đi, thiên hạ này ai có thể dung thứ cho các ngươi?
“...”
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc chợt cảm giác được cổ mình bị bóp chặt lại lần nữa, thậm chí bàn tay đối phương nắm cổ mình đã có một tia hơi run rẩy.
Nếu như nói, trước đó đối phương còn ôm một bộ thái độ không quan trọng, cũng không có quá để cái sự kiện này ở trong lòng, như vậy hai từ Tử Linh Cô và luyện thi này vừa ra, hiển nhiên đã chọc vào chỗ đau của đối phương!
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Giọng nói âm u, mang theo tử khí nồng nặc, chợt cuốn về phía Bạch Nhạc.
- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là... Các ngươi có thể cho ta cái gì?
Trong thanh âm của Bạch Nhạc cũng tràn ngập mị hoặc:
- Chỉ cần các ngươi có thể đả động ta, ta chẳng những có thể giữ bí mật tuyệt đối, thậm chí còn có thể trợ giúp các ngươi luyện thi!
“...”
Trong chớp nhoáng này, đột nhiên trong lòng Chung Ly hiện lên một chút do dự.
Trên thực tế, trước khi tới, hắn chỉ muốn giết đối phương diệt khẩu mà thôi, thế nhưng bây giờ lời nói của đối phương, lại làm cho hắn cảm thụ được sợ hãi cực đại, thậm chí cái kia đã không còn đơn thuần là sinh tử của một mình hắn, mà quan hệ đến an toàn của toàn bộ Hắc Ám Thiên.
Chuyện này quá lớn, lớn đến mức hắn không dám tự ý quyết định.
- Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là theo ta trở về, hoặc là... Hiện tại ta giết ngươi!
Trong mắt Chung Ly hiện lên một tia ác liệt, lạnh lùng mở miệng nói.
Bất kể như thế nào, hắn cũng không có khả năng mặc kệ một cái uy hiếp như vậy thoát khỏi khống chế, nhưng hắc vụ cũng không khống chế được đối phương, hắn cũng không nắm chắc đơn giản bắt đi một cao thủ như vậy.
Biện pháp duy nhất, chính là làm cho đối phương phối hợp với mình, hoặc là... Mạo hiểm giết chết đối phương!
- Được!
Bạch Nhạc gật đầu, bình thản nói:
- Ngươi không làm chủ, thì đổi một người có thể làm chủ đàm phán với ta! Ta có thể theo ngươi trở về, thì ngươi cũng có thể đoán được, sau lưng ta có người, là địch hay là bạn, Hắc Ám Thiên các ngươi tự mình cân nhắc.
... ...
Trong màn đêm, Bạch Nhạc theo Chung Ly rời khỏi sơn động.
Bên ngoài đã sớm có người tiếp ứng, Bạch Nhạc liếc một cái, hiển nhiên cũng là gương mặt quen thuộc, hôm nay đã gặp qua trên Mang Sơn.
Rất hiển nhiên, đối phương đã sớm đã chôn xuống tai mắt bên trong Mang Sơn, bằng không, Chung Ly cũng không có khả năng lặng yên không một tiếng động tìm được nơi ở của mình như vậy.
Nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn còn sống, hiển nhiên người kia cũng bị dọa cho giật mình, muốn nói điều gì, nhưng lại bị ánh mắt sắc bén của Chung Ly, mạnh mẽ ép trở về.
Ra ngoài cửa, rốt cục Bạch Nhạc cũng thấy rõ tướng mạo Chung Ly.
Đây là một thanh niên chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi gì đó, mũi ưng, có vẻ hơi sắc bén, sắc mặt có chút ảm đạm không bình thường, ánh mắt âm trầm.
Chung Ly theo sat bên người Bạch Nhạc, thần kinh căng thẳng, sợ Bạch Nhạc đột nhiên kêu loạn loạn, hoặc là nỗ lực thoát đi.
Cũng may, đoạn đường này Bạch Nhạc hành động vô cùng hợp, chẳng những không gây ra bất cứ phiền phức gì, ngược lại còn chủ động thu liễm khí tức, mượn bóng đêm, yên lặng rời khỏi Đãng Mang Nhai.
Rời khỏi phạm vi Đãng Mang Nhai, Chung Ly liền gia tốc, mang theo Bạch Nhạc bay ra khoảng cách trên trăm dặm, rơi vào bên trong một cái thung lũng bí ẩn.
Vừa mới bước vào đây, Bạch Nhạc liền cảm thụ được tử khí nồng nặc xung quanh.
Đảo mắt nhìn qua, Bạch Nhạc liền phát hiện không ít tử thi.
Chỉ là so với ba cái Ma Thi thực lực Tinh Cung Cảnh mà ban ngày mình nhìn thấy, những tử thi này đều có vẻ rất thô ráp, liếc mắt là có thể nhìn ra không phải người sống.
Hơn nữa, Bạch Nhạc cũng không thấy bất kỳ một tu hành giả bình thường nào ở chỗ này.
Hiển nhiên cho dù ở bên trong Hắc Ám Thiên, thì đây cũng tính là một địa phương bí mật, những người đầu nhập vào Hắc Ám Thiên kia, tuyệt đối không đến nơi đây.
- Ai?
Bạch Nhạc vừa mới hạ xuống, liền có một người trung niên lách mình đi ra, gắt gao nhìn thẳng Bạch Nhạc và Chung Ly, tức giận mở miệng nói:
- Chung Ly, ngươi lại dám mang ngoại nhân trở về?
Bạch Nhạc lạnh nhạt liếc mắt, liền cảm thụ được một tia khí tức Tinh Hải Cảnh từ trên người đối phương.
Rất hiển nhiên, trung niên này là cường giả Tinh Hải Cảnh, chủ nhân chân chính của nơi đây.
- Chung thúc, con người này rất kỳ quái, chẳng những hắn nhận ra Tử Linh Cô, hơn nữa còn biết rõ chuyện chúng ta luyện thi! Ta nhất định phải đưa hắn trở về.