Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1516 - Chương 1516: Thanh Châu! (2)

Chương 1516: Thanh Châu! (2) Chương 1516: Thanh Châu! (2)

Trong tích tắc, trong đầu Y Xuyên lão tổ không khỏi hiện lên tia sáng:

- Đi thăm dò xem vị truyền nhân Ma Quân kia có phải đã trở lại Thanh Châu hay không!

- Truyền nhân Ma Quân?

Nghe được danh xưng này, trong lòng Lưu Thủy đột nhiên nảy lên, nhất thời phản ứng lại:

- Sư tôn, ý người là... hắn là Bạch Nhạc?

- Là Yến Bắc Thần!

Giọng nói nặng thêm vài phần, Y Xuyên lão tổ chậm rãi nói:

- Họ Nghiêm, họ Yến... ta nên sớm nghĩ tới, nếu không phải hắn, còn có ai có thể tự tin như vậy?

Trước đó lúc gặp mặt, Y Xuyên lão tổ có thể cảm nhận được mặc dù đối phương mang đến áp lực rất lớn cho người ta, nhưng trên thực tế khí tức lại chỉ mới vào tinh hải mà thôi.

Vô ý thức, lão cho rằng đối phương đang che giấu khí tức, nhưng nay nhớ lại thì đột nhiên thức tinrg, đó căn bản là không phải che giấu khí tức mà đối phương thực sự mới vào Tinh Hải mà thôi.

Cũng chỉ có vị truyền nhân Ma Quân này mới dám tự phụ như vậy, thậm chí ngay cả cái tên giả cũng khinh thường báo ra.

Vì thế tất cả đều hợp lý.

Hiện tại chỉ cần tra một chút xem Bạch Nhạc có đang ở Thanh Châu hay không là có thể xác định thân phận của đối phương.

...

- Bạch Nhạc, ngươi chờ đó, không giết sạch người của Bạch phủ, danh hào của lão phu sẽ bị viết ngược!

Trốn ra từ trong rừng núi, sắc mặt của Vong Ưu lão nhân âm trầm, mỗi chữ môi câu đều nhấn mạnh.

Đã nhiều năm rồi, lão chưa bị thua thiệt lớn như vậy.

Cho dù trước đây Đạo Lăng Thiên Tông đã từng truy sát lão, nhưng chỉ cần lão chuyên tâm che giấu thân phận thì cho dù Đạo Lăng Thiên Tông cũng không có bất kỳ cách gì bắt được lão.

Bạch Nhạc chẳng qua chỉ là một tiểu tử chưa dứt sữa, vậy mà dám ép lão tới mức này, nếu không phải tên xui xẻo Cực Lạc kia ngăn ở phía trước, chỉ sợ bây giờ người chết phải là lão.

Chỉ cần nghĩ tới cảm giác sợ hãi khi tới gần cái chết kia liền làm lão hận tới ngứa răng.

Bây giờ đã đắc tội với Bạch Nhạc, lão không dám tiếp tục ở lại Mang Sơn, bằng không một khi lộ tung tích, lần tiếp theo đụng phải Bạch Nhạc thì chưa chắc có vận may tốt như vậy.

Đằng nào cũng phải rời đi, Vong Ưu lão nhân quyết tâm trong lòng, càng ngày càng táo bạo, sinh ra suy nghĩ trả thù trong đầu.

Bạch Nhạc ngươi xác thực là lợi hại, nhưng người ở bên cạnh ngươi dù sao cũng không thể lợi hại như ngươi được?

Biết rõ thân phận của Bạch Nhạc, còn cả ban đầu giao thủ nhìn thấy Bạch phủ trong trí nhớ của Bạch Nhạc cũng đã đủ để Vong Ưu lão nhân tìm được nhược điểm của Bạch Nhạc.

Quyết tâm trong lòng, lúc này Vong Ưu lão nhân che giấu khí tức đi thẳng về hướng Thanh Châu.

...

- Thanh Châu!

Ra khỏi Mang Sơn, Bạch Nhạc cũng thở thật dài một hơi.

Hắn không tìm được tung tích của Vong Ưu lão nhân trong Mang Sơn, hơn nữa hắn cũng đã liệu định, Vong Ưu lão nhân tất sẽ không dám xuất hiện ở Mang Sơn nữa, muốn tìm ra đối phương tất phải suy nghĩ trên lập trường của Vong Ưu lão nhân.

Nếu như dựa theo tư duy của người bình thường, lúc này Vong Ưu lão nhân đương nhiên phải trốn đi thật xa, ẩn mình không lộ diện.

Trên thực tế, nếu không xem qua tư liệu của Vong Ưu lão nhân ở Đại Càn Vương Triều, Bạch Nhạc cũng sẽ phán đoán như vậy.

Nhưng giờ thì không!

Ghi chép về Vong Ưu lão nhân ở Đại Càn Vương Triều vô cùng tường tận, cũng làm Bạch Nhạc dễ dàng đoán được tâm tính của lão.

Vong Ưu lão nhân còn không để ý tới Đạo Lăng Thiên Tông truy sát, chẳng lẽ còn phải sợ hắn sao?

Chỉ có Thanh Châu!

Đây là đường tắt duy nhất mà Vong Ưu lão nhân muốn trả thù hắn phải tới, cũng là kết quả duy nhất hắn có khả năng dự liệu được.

Nếu như Vong Ưu lão nhân không tới Thanh Châu, như vậy cho dù tha cho lão một mạng cũng không có vấn đề gì.

Mang Sơn cách Thanh Châu cực xa, nếu chỉ có Linh Phủ Cảnh sợ là đi mấy tháng mới tới được.

Nhưng đối với Vong Ưu lão nhân và Bạch Nhạc thì không cần khoa trương như vậy.

Chỉ trong thời gian bảy ngày ngắn ngủi, Vong Ưu lão nhân đã chạy tới Thanh Châu.

Rất nhiều năm trước lão từng tới Thanh Châu, nhưng giờ lần nữa quay lại, nhìn thấy một quang cảnh hoàn toàn khác.

Thành Thanh Châu đã từng trùng kiến, mặc dù không so được với vương thành nhưng cũng tương đối xinh đẹp, nhìn từ xa giống như một tòa thành nguy nga nổi tiếng.

Quan trọng hơn là thành Thanh Châu có vẻ cực kỳ phồn thịnh, cho dù là người thường hay tu hành giả đều tỏa ra tinh thần phấn chấn.

Hơn nữa ở đây căn bản không phân đạo ma, thực hiện chính sách giống Đại Càn Vương Triều, cho dù là ma tu, chỉ cần làm trái pháp luật ở đây cũng có thể nhận đãi ngộ bình đẳng, không bị bất kỳ ai khinh thị.

Thường có Thanh Vân Kỵ tuần tra trong thành, tỏa ra khí thế cường quân thiết huyết.

Cho dù là Vong Ưu lão nhân cũng không khỏi bội phục thủ đoạn của Bạch Nhạc.

Phải biết rằng sự thay đổi của thành Thanh Châu chính là bắt đầu từ khi Bạch Nhạc trở thành phủ chủ, tính toán đâu ra đấy trong thời gian không tới mấy năm, lực khống chế này làm rất nhiều lão tổ xưng bá một phương cũng phải mặc cảm.

Bản thân Vong Ưu lão nhân là ma tu, hơn nữa còn là ma tu đã sống rất lâu, đương nhiên biết độ khó trong chuyện này.

Bình Luận (0)
Comment