Nhưng một khắc này trong lòng lão không hề thưởng thức, ngược lại còn tràn ngập cảm xúc thô bạo.
Lão đã quyết định, lần này sau khi giết chết người của Bạch gia sẽ hủy diệt cả thành Thanh Châu này luôn.
Lão không làm gì được Bạch Nhạc, nhưng chỉ cần hủy diệt thành Thanh Châu, hủy diệt tất cả tâm huyết và nỗ lực của Bạch Nhạc cũng đủ làm hắn đau lòng rồi.
Chỉ cần làm xong vụ này, lão sẽ lập tức rời xa Thanh Châu, thay hình đổi dạng, đến lúc đó, cho dù Bạch Nhạc có tức tới giơ chân cũng không làm gì được lão.
Nghĩ tới chỗ đắc ý, trên mặt Vong Ưu lão nhân không khỏi hiện lên sự đùa cợt.
Đương nhiên, Vong Ưu lão nhân cũng không sốt ruột động thủ.
Từng ấy năm, mặc dù Vong Ưu lão nhân liên tiếp làm ác nhưng lại vẫn luôn có thể thoát thân, thậm chí cả Đạo Lăng Thiên Tông cũng không làm gì được lão cũng là vì lão đủ cẩn thận, hơn nữa chưa bao giờ thiếu sự kiên trì.
Vong Ưu lão nhân thám thính tin tức trong thành Thanh Châu cả một ngày.
Có thể nắm được đại thể về quan hệ của Bạch Nhạc ở Thanh Châu, tìm rõ ngọn nguồn.
Trừ nhóm Bạch phủ ra, Bạch Nhạc còn một hồng nhan tên là Tô Nhan, có thực lực Tinh Cung Cảnh, khi Bạch Nhạc không ở đây thì chấp chưởng sự vụ lớn nhỏ trong Thanh Châu, một tay khống chế Thanh Vân Kỵ.
Lý ra, Thất Tinh Tông, Huyết Ảnh Ma Tông đều có liên hệ nhất định với Bạch Nhạc, một khi nhận thấy lão động thủ với Bạch phủ, với thành Thanh Châu, cho dù là vị Tinh Hà lão tổ hay là Huyết Ảnh Ma Quân cũng sẽ tới cứu viện.
Cho nên một khi xuất thủ, tốc độ nhất định phải nhanh, trước khi đối phương kịp phản ứng để nhuộm đỏ Bạch phủ, giết chết tất cả người có quan hệ với Bạch Nhạc, sau đó rời đi và hủy diệt thành Thanh Châu.
Đương nhiên, sự nguy hiểm sẽ chủ yếu ở vị Bất Tử Thanh Vương ngụ ở thành Thanh Châu.
Giả sử Bất Tử Thanh Vương vẫn còn, sợ rằng lựa chọn duy nhất của Vong Ưu lão nhân là né ra xa, căn bản không dám làm ác ở thành Thanh Châu.
Nhưng, cũng may, trước đó trận chiến ở vương thành, Bất Tử Thanh Vương đã chết trong hoàng cung.
Vì thế đương nhiên sẽ không còn gì đáng sợ.
Lẳng lặng đợi đến đêm khuya, lúc này Vong Ưu lão nhân mới lặng yêu đi tới trước cửa Bạch phủ, lấy tính khí cẩn thận của lão, thậm chí còn không vào Bạch phủ trước mà lấy huyễn thuật trực tiếp khống chế một thủ vệ trước Bạch phủ.
Dưới huyễn thuật của Vong Ưu lão nhân, ngươi này đương nhiên sẽ không giữ được bất luận bí mật gì.
Chẳng những nói cho Vong Ưu lão nhân biết Bạch Nhạc không có trong phủ, hơn nữa còn nói rõ tình hình trong phủ cho lão biết.
Đừng nhìn Bạch phủ to lớn như vậy, người mà Bạch Nhạc quan tâm nhất chỉ có mình vị tỷ tỷ Bạch Thanh Nhã mà thôi.
Nhận được tin tức này, rốt cục Vong Ưu lão nhân ý thức được trước đó vì sao khi Bạch Nhạc bị đẩy vào huyễn cảnh lại thấy Bạch phủ, hẳn là vì vị tỷ tỷ này.
Cười lạnh, sau khi nhận được tin tức mình muốn, Vong Ưu lão nhân liền không chớp mắt mà giết luôn hạ nhân kia, xông thẳng vào Bạch phủ.
Gần Bạch phủ mặc dù cũng có Thanh Vân Kỵ tuần thú, nhưng những người đó đối với Vong Ưu lão nhân thì căn bản không chút uy hiếp.
Tùy tiện khống chế một thị nữ, Vong Ưu lão nhân dễ dàng bảo đối phương dẫn lão tới phòng của Bạch Thanh Nhã.
Đêm đã khuya, thế nhưng Bạch Thanh Nhã lại chưa nghỉ ngơi.
Bởi vì bên cạnh có một tiểu tử đang quấy rối.
- Tiểu Bạch, đừng quấy rối ta nữa! Hoa mới thêu đều bị ngươi làm rối cả rồi!
Nhìn tiểu tử đang ghé vào bên giường, Bạch Thanh Nhã nhẹ giọng nói:
- Tiểu Nhạc cũng thế, đã lâu vậy mà không có tin tức, không biết đã đi đâu rồi, cũng không biết sẽ làm người ta lo lắng! Không biết sao lại để mình ngươi trở về nữa!
Mặc dù Tiểu Bạch Long không có cách nào giao lưu với Bạch Thanh Nhã, nhưng nàng vẫn lải nhải nói không ngừng.
Dưới ánh nến, cảnh tượng này có vẻ cực kỳ ấm áp.
Nhưng đối với Vong Ưu lão nhân mới tới trước cửa sổ, đây cũng là tin tức tốt nhất.
Chuyện này khiến lão càng xác định Bạch Nhạc chưa trở về, cơ hội như này nếu không nắm lấy để tạo ra một màn thịnh yến giết chóc hoàn mỹ thì lão không phải Vong Ưu lão nhân!
Két!
Trong nháy mắt đẩy cửa ra, Vong Ưu lão nhân cứ vậy nghênh ngang xông vào.
Hơn nữa, trong nháy mắt mở cửa, lão đã huyễn hóa thành dáng vẻ của Bạch Nhạc.
- Ngươi là ai?
Nghe tiếng cửa mở, Bạch Thanh Nhã nao nao, nhất thời ngẩng đầu nhìn đối phương. Chỉ mới liếc mắt, trong lòng Bạch Thanh Nhac không khỏi đột nheien trầm xuống, lạnh giọng chất vấn.
- Thanh Nhã tỷ, sao tỷ lại không biết ta?
Vong Ưu lão nhân khó hiểu hỏi.
Đối với huyễn thuật của bản thân, lão có sự tự tin cực lớn, căn bản không phải người bình thường có khả năng phân biệt được. Dựa theo lẽ thường, không phải Bạch Thanh Nhã nên kinh hỉ khi Bạch Nhạc trở về sao?
Kịch bản này dường như không đúng!
Suy nghĩ này mới vừa xuất hiện trong đầu liền thấy Bạch Thanh Nhã tự tay bóp nát tín phù trong tay, lạnh giọng nói:
- Các hạ rốt cuộc là ai? Bạch phủ ta mặc dù không phải nơi không tầm thường
Tín phù bị bóp nát, trong nháy mắt, trên Bạch phủ chợt tỏa ra một làn khói hoa.