Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1527 - Chương 1527: Đại Lễ (2)

Chương 1527: Đại lễ (2) Chương 1527: Đại lễ (2)

Mặc dù không còn cường giả Hóa Hư, nhưng giờ chỉ trong đại điện này đã có hơn bảy, tám cường giả Tinh Hải Cảnh, Tinh Hải đỉnh cũng có bốn vị, thực lực dạng này không hổ cái tên thiên tông.

Ánh mắt đảo qua mọi người, Bạch Nhạc nhanh chóng thấy một gương mặt quen thuộc.

Thanh niên kia cũng nhìn thấy Bạch Nhạc, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, tiến lên một bước, hơi ôm quyền thi lễ với Bạch Nhạc:

- Tiên Du Kiếm Cung, Trương Côn bái kiến Bạch phủ chủ.

Trương Côn, cái tên này hắn không có ấn tượng gì, nhưng khi đó ở vương thành, trên Thủy Lục Đại Hội, chính Trương Côn đại diện cho Tiên Du Kiếm Cung là người đầu tiên đứng ra ngăn cản Từ Hàng đại sĩ, mặc dù không địch lại nhưng cũng làm người ta khắc sâu ấn tượng.

Mấu chốt là cuối cùng khi bị nhốt trong hoàng cung, Trương Côn cũng chính mắt thấy Diệp Huyền đại sư và chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông đại chiến, nhìn thấy thực lực vô địch của Diệp Huyền đại sư, dễ dàng giết tất cả mọi người.

Cũng hiểu, cuối cùng bọn họ có thể còn sống chính là nhờ lòng tốt của Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân.

Từ góc độ này, gã đã nợ Bạch Nhạc một mạng.

Mặc dù Trương Côn kiêu căng, tuy nhiên không thể tỏ ra không quen biết, ân tình này gã phải thừa nhận.

- Hóa ra ngươi tên là Trương Côn.

Khẽ vuốt cằm, Bạch Nhạc hời hợt nói:

- Đã lâu không gặp.

- Đa tạ ân không giết của Bạch phủ chủ, nhưng hôm nay ngươi và ta có lập trường riêng, nếu có giao phong, ta sẽ không thủ hạ lưu tình.

Ngẩng đầu, trong mắt Trương Côn là sự dứt khoát, trầm giọng nói tiếp:

- Nếu ngươi chết ở bổn tông, cái mạng này của ta trả lại ngươi là được.

Những lời này làm Bạch Nhạc có thêm phần hảo cảm với gã:

- Không cần lo lắng, ta nói rồi, lần này ta tới bái sơn là tới tặng lễ.

Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc thuận tay cởi bội kiếm bên hông xuống, như đang tặng một món quà nhỏ, thuận tay ném kiếm cho Trương Côn.

- Cũng xem như là người quen cũ, phần lễ vật này để ngươi chuyển giao tới quý tông đi.

Lúc Bạch Nhạc nói vẫn có vẻ hời hợt, dường như đang nói một chuyện nhỏ.

Nhưng khi Trương Côn vô ý thức nhận bảo kiếm Bạch Nhạc ném tới, con ngươi không khỏi đột nhiên rụt lại, tỏ ra khó tin.

Tuyệt Tiên Kiếm!

Chí bảo của Tiên Du Kiếm Cung, cũng là thần binh cao cấp nhất.

Lúc trước ở đại hội Đạo Môn, Lâm Tuyết Dật cầm Tuyệt Tiên Kiếm vào cấm địa thượng cổ, nhưng không ngờ cuối cùng bị Bạch Nhạc giết chết, Tuyệt Tiên Kiếm cũng rơi vào tay hắn.

Trên thực tế, trước đó khi chưởng giáo chân nhân của tam đại thiên tông vào vương thành, chưởng giáo Tiên Du Kiếm Cung cũng có suy nghĩ mượn cơ hội ép Bạch Nhạc giao lại Tuyệt Tiên Kiếm.

Chỉ là không ngờ Diệp Huyền đại sư đã bày bố sát cục, vây khốn toàn bộ bọn họ.

Chưởng giáo của tam đại thiên tông đều vẫn lạc, bọn Trương Côn và đệ tử tam đại thiên tông cũng là do Bạch Nhạc thả đi, tình huống như thế, cho dù Tiên Du Kiếm Cung có mặt dày tới mức nào cũng không thể tìm Bạch Nhạc xin lại Tuyệt Tiên Kiếm.

Huống chi, bây giờ Bạch Nhạc danh chấn thiên hạ, nắm quyền lớn, cho dù là Tiên Du Kiếm Cung cũng không có dũng khí đi thỉnh cầu Bạch Nhạc.

Nội bộ Tiên Du Kiếm Cung đã cam chịu việc mất đi Tuyệt Tiên Kiếm.

Nhưng không ngờ bây giờ Bạch Nhạc lại trả lại nó, hơn nữa căn bản không đưa ra bất kỳ điều kiện gì, cứ như đùa ném Tuyệt Tiên Kiếm cho Trương Côn.

Trong nháy mắt, toàn bộ đại điện đều xôn xao.

Tất cả mọi người khi lần nữa nhìn Bạch Nhạc cũng đã thay đổi ánh mắt.

Trừ sự kinh hỉ khi Tuyệt Tiên Kiếm tưởng mất lại có lại ra, nhiều hơn vẫn là sự kiêng kỵ với Bạch Nhạc.

Có thể hời hợt trả lại Tuyệt Tiên Kiếm như vậy cũng đã đủ chứng minh, bây giờ Bạch Nhạc thật sự đã đứng ở một độ cao khác.

- Bạch phủ chủ, đại lễ như vậy sợ là không phải tặng không?

Trưởng lão mới vừa nói chuyện lần nữa lên tiếng.

- Người tặng lễ tất có điều mong muốn, Bạch phủ chủ có lời gì thì cứ nói thẳng đi.

- Ngươi là ai?

Ba phen mấy bận bị đối phương khiêu khích, Bạch Nhạc rốt cục không kiên nhẫn nổi, hơi nhíu này, nhàn nhạt hỏi.

- Lão phu...

Trưởng lão kia vừa muốn nói chuyện lại chỉ thấy một tàn ảnh hiện lên, lấy thực lực của lão thậm chí còn chưa kịp phản ứng, trên mặt đã bị tát một cái, cả người lảo đảo, nửa bên mặt đã xưng vù.

Cảnh này làm đại điện náo động, trong tích tắc, tất cả mọi người có mặt không khỏi đồng thời rút kiếm, nhắm thẳng vào Bạch Nhạc.

- Không cần báo, ngươi không có tư cách để ta phải nhớ tên ngươi.

Vẫn đứng tại chỗ, Bạch Nhạc dường như không làm gì, nhè nhẹ vỗ tay, không nhìn địch ý của mọi người, hời hợt nói:

- Đúng, ngươi không phải nói lễ vật không chỉ tặng không đó sao? Ta cũng cảm thấy như vậy, coi như cái tát này là quà đáp lễ cho Tuyệt Tiên Kiếm đi... chư vị cho thế đủ chưa?

...

Lập tức, bao gồm cả chưởng giáo chân nhân, tất cả mọi người không khỏi chậm lại, nhất thời gượng cười.

Vị trưởng lão kia già đời một chút, trên thực tế thực lực mới vào Tinh Hải mà thôi, Tinh Hải mới triển khai được mấy trăm trượng, thực lực dạng này ở trước mặt Bạch Nhạc nhất định là một chuyện cười.

Mấy ngày nam, chưởng giáo chân nhân đời trước mới mất, tông môn có vẻ như rắn mất đầu, lần này mới cho lão cơ hội cậy già lên mặt, khoa tay múa chân khắp nơi.

Bình Luận (0)
Comment