Nhưng không ngờ lần này đã đá trúng tấm sắt!
Nếu không có Tuyệt Tiên Kiếm, Bạch Nhạc đánh lão một cái như thế đương nhiên không có cách nào đánh đổi, nhưng Bạch Nhạc đã lấy lý do tặng kiếm ra làm bọn họ bị chặn miệng.
Chỉ là một cái tát mà thôi, cũng chỉ có thể nói là do tài nghệ của lão không bằng người, cho dù như thế nào, một thanh Tuyệt Tiên Kiếm đã thừa sức cân giá.
- Bạch Nhạc tiểu nhi, lão phu liều với ngươi!
Phục hồi lại tinh thần, trưởng lão kia phát động toàn thân, trở tay rút kiếm ra, chỉ vào Bạch Nhạc tức giận mắng to.
Trong tích tắc, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra sát khí khủng bố.
Bước ra một bước, lạnh lùng nói:
- Xem ra ngươi không phục, lễ vật, ta đã tặng cho quý tông, nếu không phục thì chính là ân oán cá nhân của chúng ta! Không bằng động thủ ở đây, liều mạng tranh đấu, sinh tử đôi bên dựa vào thiên mệnh, thế nào?
Từ khi Bạch Nhạc đến Tiên Du Kiếm Cung, dọc đường vẫn luôn nho nhã lễ độ nên mới khiến người ta sơ xuất, vị phủ chủ này cho tới giờ không phải người dễ bắt nạt, hắn là người trên tay dính đầy máu tươi của tuyệt thế thiên kiêu!
Cho dù là Thông Thiên Ma Quân hay Diệp Huyền, không ai không phải hạng người thủ đoạn độc ác.
Bạch Nhạc trừ thân phận phủ chủ Thanh Châu ra còn là truyền nhân Ma Quân.
Cho dù trưởng lão kia, bị sát khí trên người Bạch Nhạc vọt tới làm xanh cả mặt, lời mạnh miệng không dám nói ra nữa.
- Đủ rồi, Tôn trưởng lão! Bạch phủ chủ là khách, chỉ chút việc nhỏ thì bỏ qua đi.
Liếc mắt nhìn đối phương, vị chưởng giáo chân nhân kia lần nữa nói, cũng định tính cho chuyện này.
Dù sao vô duyên vô cớ nhận lễ nặng như vậy của Bạch Nhạc, trong lòng cũng có phần quấn quýt, sợ Bạch Nhạc sẽ đưa ra yêu cầu gì đó quá phận, đến giờ dùng chuyện này để xuống thang, cho dù nghe lý do đó quá vô lý, nhưng có lý do đương nhiên sẽ tốt hơn không.
- Chưởng giáo!
Âm thầm lắc đầu, Trương Côn thương hại nhìn Tôn trưởng lão một cái, sau đó cầm kiếm đi tới trước mặt chưởng giáo chân nhân.
Người khác chỉ nghe tin đồn về Bạch Nhạc chứ không hiểu, nhưng gã đã tận mắt nhìn thấy Bạch Nhạc ở trong vương thành, đương nhiên biết ẩn sau bề ngoài ôn hòa này là tâm hồn điên cuồng bậc nào.
Cho dù ngày thường Trương Côn kiêu căng như vậy, khi đối mặt với Từ Hàng đại sĩ cũng dám dẫn đầu xuất thủ, nhưng khi đối mặt với Bạch Nhạc liền thu liễm tài năng, lẽ nào thật sự chỉ vì nợ Bạch Nhạc ân tình thôi sao?
Gã vĩnh viễn nhớ lý do Diệp Huyền đại sư giết chết người khác.
Thế gian không còn Hóa Hư!
Ở thời đại không còn Hóa Hư trên thế gian, Bạch Nhạc chính là tồn tại khủng bố nhất.
Khoát tay, chưởng giáo chân nhân nhàn nhạt nói:
- Bạch phủ chủ đã cho ngươi, vậy ngươi cứ nhận lấy đi, nếu có thể tìm hiểu thần thông Tuyệt Tiên Kiếm, kiếm này liền ban cho ngươi.
Bản thân Trương Côn là thiên tài cực kỳ xuất sắc, bây giờ đang là đệ tử nòng cốt để Tiên Du Kiếm Cung bồi dưỡng.
Bây giờ mượn cơ hội này để ban Tuyệt Tiên Kiếm cho Trương Côn cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Huống chi bây giờ gã mở miệng ban thưởng Tuyệt Tiên Kiếm, cho dù tiếp đó không thể đồng thuận với Bạch Nhạc, sợ là Bạch Nhạc cũng phải nghiêm chính về mà không đòi lại được Tuyệt Tiên Kiếm?
- Đa tạ chưởng giáo chân nhân!
Khom mình hành lễ, Trương Côn trầm giọng nói tạ ơn.
Ý nghĩ đó đương nhiên không thể gạt được Bạch Nhạc, chỉ là đối với chuyện đó, Bạch Nhạc cũng chỉ cười bỏ qua.
Đã lấy Tuyệt Tiên Kiếm ra rồi, hắn không có ý định thu hồi lại, bây giờ đối phương tốn nhiều tâm tư như vậy cũng không khỏi quá coi thường hắn.
Đương nhiên, đây là do thực lực quyết định.
Nếu như vẫn còn vị chưởng giáo chân nhân trước kia, chỉ sợ tuyệt đối sẽ có cục diện khác.
Thực lực quyết định thái độ, đây cũng là lý do giải thích đơn giản.
- Không biết chưởng giáo chan nhân xưng hô thế nào?
Nhìn vị chưởng giáo chân nhân này, Bạch Nhạc lần nữa hỏi.
- Khương Phàm!
Nhìn sâu Bạch Nhạc, vị chưởng giáo tân nhậm chậm rãi đáp.
- Khương tông chủ!
Hơi ôm quyền, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ta có vài lời muốn nói riêng với Khương tông chủ, không biết được không?
- Chuyện gì mà không thể nói với mọi người, Bạch Nhạc, có lời gì ngươi nói thẳng đi!
Trong mắt lóe lên tia sáng, tên Tôn trưởng lão lần nữa chen lời.
- Cút!
Trong mắt hiện lên sự chán ghét, Bạch Nhạc chợt quay đầu lạnh lùng nói:
- Ngươi là cái thứ gì mà có tư cách nói chuyện với ta? Từ giờ trở đi, ngươi còn dám nhiều lời một chữ, ta liền tát ngươi một cái, dám mắng ta một câu, ta sẽ trảm ngươi! Bạch mỗ nói chuyện luôn giữ lời, nếu ngươi không tin thì có thể thử một lần!
...
Trong tích tắc, hơi lạnh bốc lên toàn thân, khuôn mặt Tôn trưởng lão tức giận đỏ hồng nhưng khi đón nhận ánh mắt đầy sát khí của Bạch Nhạc lại nuốt ngược lời mắng chửi trở lại.
Lúc này, đối mặt với Bạch Nhạc, lão thật sự cảm thấy sự uy hiếp tử vong.
Trực giác nói cho lão biết, Bạch Nhạc không phải chỉ đe dọa, mà đang thật sự muốn giết lão.
Mặc dù lão tuổi đã cao, tư cách ở trong tông cũng đã già, nhưng vẫn chưa muốn chết.
Sau khi chuyện cậy già lên mặt mất đi ý nghĩa mới cảm nhận được sự sợ hãi cái chết.
Lão đã thật sự thấy sợ.