Nếu như nói quá nhiều có thể làm đối phương càng thêm kiêng kỵ, khuynh hướng giữ mình hơn.
Để lộ một bộ phận hữu hạn, làm đối phương cảm nhận được áp lực, nhưng lại cảm thấy bản thân có thực lực có thể giải quyết mới là phương thức tốt nhất.
Dừng một lát, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Ba ngàn năm trước, Tử Linh Ma Quân tàn sát thiên hạ, khi đó còn có Đạo Lăng Thánh Nữ có thể giết hắn! Nhưng giờ nếu bị Hắc Ám Thiên lần nữa luyện chế ra bản mệnh ma thi Hóa Hư Cảnh, Khương tông chủ cho rằng còn ai có thể ngăn cản bọn chúng đây?
Truyền thuyết về Tử Linh Ma Quân, Khương Phàm đương nhiên cũng biết, nhưng không ngờ phương pháp luyện thi ác độc mà khủng bố này lại vẫn xuất thế lần nữa!
Gã nhìn ra được những lời này tuyệt đối không phải lời bịa đặt của Bạch Nhạc.
Giả sử thật là như thế, uy hiếp mà Hắc Ám Thiên mang tới quá lớn.
- Lần này ta trả lại Tuyệt Tiên Kiếm chính là vì biết rõ, có Tuyệt Tiên Kiếm, Tiên Du Kiếm Cung có thể lần nữa xuất hiện một vị cường giả đứng đầu.
- Ta cũng không muốn chứng kiến cục diện đạo tiêu ma mạnh, giống như ta không muốn thấy Đạo Lăng Thiên Tông diệt vong vậy.
- Bạch phủ chủ muốn giúp Đại Càn Vương Triều tái hiện huy hoàng, nhất thống cửu châu sao?
Nhìn Bạch Nhạc, Khương Phàm đột nhiên nói:
- Duy trì sự cân bằng cho tới giờ đều là tâm thuật của đế vương! Lúc đạo tiêu ma mạnh sẽ giúp đỡ đạo môn chèn ép ma đạo, nếu như sau này đạo môn phục hưng, Bạch phủ chủ sợ là sẽ muốn chèn ép đạo môn?
- Dựa vào cái gì ta phải tin, dựa theo kế hoạch của Bạch phủ chủ, sau này tam đại thiên tông sẽ không trở thành phụ thuộc của Đại Càn Vương Triều? Tới lúc đó sợ là thiên hạ này đều của Bạch phủ chủ, ta nói có đúng không?
Không thể không nói, ánh mắt của Khương Phàm cực kỳ lợi hại!
Nếu duy trì đạo ma ở thế cân bằng từ đầu tới cuối, như vậy địa vị của Đại Càn Vương Triều sẽ trở nên tế nhị, nếu như trong thời gian dài rất có thể sẽ xuất hiện cục diện Đại Càn Vương Triều lần nữa nhất thống thiên hạ. Đến lúc đó sợ là cho dù ma đạo hay tam đại thiên tông cũng đều phải phụ thuộc.
Đến lúc đó, chuyện mà trước đây Thông Thiên Ma Quân và Diệp Huyền đại sư không làm được, sợ là sẽ thành công trong tay Bạch Nhạc.
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Khương Phàm lần nữa nói:
- Bạch phủ chủ nói Hắc Ám Thiên là uy hiếp cực lớn, nhưng mà trong mắt ta... trên đời này, uy hiếp lớn nhất lại chính là Bạch phủ chủ ngươi!
Trong tích tắc, trong mắt Khương Phàm đột nhiên tỏa ra sát khí kinh khủng:
- Bạch phủ chủ tới đây bái sơn, chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới ta sẽ giữ ngươi lại sao?
- Nếu như Bạch phủ chủ chết ở đây... thời đại mới này sợ là sẽ càng thú vị hơn mới đúng!
Thứ quyết định quan hệ là thực lực và quyền lợi.
Giữa hai thứ này mà phát sinh thay đổi, cho dù là người hiền lành nhất cũng sẽ nhe răng nanh với ngươi.
Hiện tại cục diện chính là vậy.
Tính cách của Khương Phàm cực kỳ ôn hòa, ở trong Tiên Du Kiếm Cung cũng luôn mang dáng vẻ một người hiền lành, nếu có mâu thuẫn thì chỉ tỏ ra ba phải.
Vị Tôn trưởng lão kia có thể cậy già lên mặt, lớn lối như thế có liên quan rất lớn tới tính khí ôn hòa này của Khương Phàm.
Nhưng, dù vậy, khi Bạch Nhạc bước vào Tiên Du Kiếm Cung làm thực lực hai bên phát sinh thay đổi, làm Khương Phàm cho rằng có thể giết được Bạch Nhạc, lúc này gã không chút do dự mà lộ ra sát khí.
Đối mặt với sự uy hiếp của Khương Phàm, trên mặt Bạch Nhạc lại nở nụ cười rực rỡ.
Nhìn bề ngoài, dường như bị Khương Phàm uy hiếp như thế không phải chuyện gì tốt, nhưng trái lại, Khương Phàm có can đảm uy hiếp hắn có nghĩa là Tiên Du Kiếm Cung còn chưa hoàn toàn mất đi dũng khí, vẫn còn tâm huyết và quyết đoán.
Đây lại là chuyện tốt.
- Giết ta, sau đó thì sao?
Nhìn Khương Phàm, khắp mặt Bạch Nhạc là nụ cười rực rỡ, chậm rãi nói:
- Sau đó sáu ngàn Thanh Vân Kỵ binh phát Lương Châu cùng hai châu Thanh – Duyện, tất cả cao thủ tập trung ở Tiên Du Kiếm Cung, báo thù cho ta... ma tu trong thiên hạ đều lấy danh báo thù cho ta để giết tới Tiên Du Kiếm Cung, chuyển kế hoạch tiến đánh Đạo Lăng Thiên Tông thành tiến đánh Tiên Du Kiếm Cung.
- Trước không nói có thể thắng hay không... chỉ một trận đánh này, Tiên Du Kiếm Cung sẽ phải trả cái giá bao nhiêu?
- Mọi việc đều có cái giá của nó.
Khương Phàm vẫn không hề bị lay động, bình tĩnh nói:
- Diệp Huyền giết nhiều cường giả Hóa Hư như vậy mới có thể tạo nên cơ hội cho ngươi, nếu có thể diệt trừ ngươi gọi là đền bù, cho dù phải dâng cả tính mạng của ta, ta cho rằng cũng đáng.
Lúc này Khương Phàm cũng có vẻ cực kỳ bình tĩnh.
Hơn nữa gã không nói dối hay đe dọa mà đang nghiêm túc cân nhắc xem giết Bạch Nhạc có đáng giá hay không.
- Có lý!
Gật đầu, Bạch Nhạc khẽ cười nói:
- Thật ra ta cũng hiểu, mạng của ta rất trân quý, còn trân quý hơn cả Tiên Du Kiếm Cung.
Dừng một lát, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên tỏa ra ngọa ý, nhìn Khương Phàm, lần nữa nói:
- Vấn đề ở chỗ, Khương tông chủ cho rằng ngươi có thể giết được ta sao?
- Giả sử ngươi dùng hết thủ đoạn vẫn để ta chạy trốn được thì sao?