- Giả sử ta vì vậy mà hoàn toàn nghiêng về ma đạo, tự mình dẫn người phá tam đại thiên tông thì sao? Khương tông chủ cho rằng có đáng giá không?
- Sợ là Bạch phủ chủ quá tự tin rồi.
Lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, Khương Phàm trầm giọng nói.
- Có thể người tự tin là Khương tông chủ cũng khó nói.
Khóe miệng hơi mỉm cười, Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Đại trận hộ tông của Tiên Du Kiếm Cung so với đại trận của vương thành thì sao?
- Không phân cao thấp!
Trầm ngâm một chút, Khương Phàm bình tĩnh đáp.
Đại trận vương thành là tâm huyết của Diệp Huyền đại sư, nhưng đại trận hộ tông của Tiên Du Kiếm Cung là tác phẩm của tổ sư Tiên Du Kiếm Cung, là căn cơ của Tiên Du Kiếm Cung.
Dưới tình huống có người thao túng cũng có thể uy hiếp hoặc giết được cường giả Hóa Hư.
Như vậy, nói một câu không phân cao thấp cũng không tính là khoa trương.
- Trận là chết, người là sống.
Nhìn Khương Phàm, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Không có Diệp Huyền đại sư, đại trận vương thành không chống nổi công kích của cao thủ, đạo lý tương tự, không có cường giả Hóa Hư khống chế đại trận hộ tông thì đây chỉ là một tòa tử trận mà thôi, có thể ngăn được người khác... nhưng không cản nổi ta!
- Khương tông chủ, đối với chuyện trước đây chắc là cũng quen thuộc, có từng nghe nói trên đời này có trận pháp gì có thể ngăn được Thông Thiên Ma Quân không?
...
Hơi khựng lại, rốt cục Khương Phàm cũng biến sắc, quyết định mới vất vả đưa ra lúc này không khỏi lần nữa dao động.
Mặc dù trước đây gã không có tư cách là địch của Thông Thiên Ma Quân, nhưng gã cũng biết cho dù đại trận hộ tông của Đạo Lăng Thiên Tông đối với Thông Thiên Ma Quân cũng như thùng rỗng kêu to.
Đương nhiên, Bạch Nhạc bây giờ đương nhiên không thể đánh đồng với Thông Thiên Ma Quân, nhưng nếu muốn chạy ra khỏi trận pháp thì chưa chắc không thể.
Sự cường đại của Thông Thiên Ma Quân đủ để khiến bất cứ kẻ nào sinh lòng kiêng kỵ.
Giết Bạch Nhạc không lỗ, nhưng nếu kết tử thù với hắn, còn để hắn chạy thoát thì sẽ có thể chịu lỗ lớn.
- Khương tông chủ, cứ thử xem sao?
Trong mắt là ý cười, Bạch Nhạc mỉm cười hỏi ngược lại.
...
Yên lặng trong chốc lát, Khương Phàm vẫn phải bỏ qua suy nghĩ mê người này đi.
- Chỉ là một câu nói đùa, Bạch phủ chủ đừng cho là thật.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc không thèm quan tâm, nói:
- Nên nói ta đã nói rồi, cân nhắc như thế nào là chuyện của quý tông, ta không nói rườm rà thêm nữa.
Bưng chén trà trên bàn lên uống một ngụm, Bạch Nhạc mỉm cười:
- Trà cũng đã uống, Bạch Nhạc cáo từ.
Đã trả lại Tuyệt Tiên Kiếm, chuyện của Hắc Ám Thiên cũng đã vạch trần, đối với Bạch Nhạc, hắn đã làm tất cả có thể.
Còn như Tiên Du Kiếm Cung sẽ lựa chọn như thế nào, đương nhiên không phải chuyện hắn có thể khống chế.
Huống chi, chuyện lớn như vậy, lấy uy tín của Khương Phàm chỉ sợ còn chưa đủ tư cách một lời quyết định, thế nào cũng phải cho đối phương cơ hội thương nghị mới đúng.
- Bạch phủ chủ, mời!
Đứng dậy đưa tiễn, chớp mắt Khương Phàm liền khôi phục lại dáng dấp tiên sinh tốt bụng, không nhìn ra chút sát khí nào, tự mình đưa Bạch Nhạc ra ngoài điện.
- Khương tông chủ dừng chân!
Hơi ôm quyền, Bạch Nhạc lần nữa nói.
Bao gồm cả vị Tôn trưởng lão kia, mọi người trước đó đều đang canh giữ bên ngoài điện để chờ kết quả.
Bây giờ thấy Khương Phàm đưa Bạch Nhạc ra, mỗi người đều có tâm tư khác biệt, nhưng không thể hiện ra ngoài.
Liếc mắt nhìn mọi người, Bạch Nhạc nhếch miệng lên nở nụ cười, dưới chân nhẹ bước, cả người chợt bay đi, nhanh nhẹn bay xuống dưới núi.
Tuyệt Tiên Kiếm bên không đã không còn, nhưng phong tư lúc này của Bạch Nhạc vẫn lỗi lạc như thế, khiến người ta phải choáng váng.
Cho tới khi thân ảnh của Bạch Nhạc biến mất nơi chân trời, người khác mới phản ứng lại, vây quanh Khương Phàm mồm năm miệng mười hỏi chuyện.
Nhìn dáng vẻ hỗn loạn đó, Khương Phàm không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Không trách được Bạch Nhạc muốn đàm luận riêng với gã, những người này có tâm tư khác biệt, có mấy ai suy nghĩ cho tông môn?
Mấy câu trong kia nếu như truyền đi sẽ tạo ra bao nhiêu sóng lớn?
So với Bạch Nhạc, so với Thanh Châu phồn thịnh như vương triều, bây giờ tam đại thiên tông thật sự đã sa đọa rồi.
So với việc trông coi một đại trận hộ tông không trọn vẹn, chẳng thà chủ động xuất kích thay máu một lượt, có thể làm cho tông môn tỏa ra sự sống.
Lúc này, Khương Phàm mới chính thức nghiêm túc suy nghĩ tới đề nghị của Bạch Nhạc.
So với Bạch Nhạc và Đại Càn Vương Triều tương lai sẽ tạo thành uy hiếp, khốn cảnh trước mắt mới là yêu cầu cấp thiết cần giải quyết.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió.
Mặc dù không ai biết rốt cuộc Bạch Nhạc nói chuyện gì với Khương Phàm, nhưng tin tức Bạch Nhạc đi tới Tiên Du Kiếm Cung vẫn nhanh chóng lan truyền, trong vòng một ngày đã truyền khắp thiên hạ.
Sự chấn động của tin tức này cũng không thua gì một trận động đất.
Lấy thân phận của Bạch Nhạc, cho dù như thế cũng không nên có liên quan gì tới Tiên Du Kiếm Cung mới đúng.
Riêng thời gian mẫn cảm này, Bạch Nhạc đạt thành hiệp nghị gì với Tiên Du Kiếm cung cũng thành then chốt.
Thậm chí không chỉ những người trong ma đạo đang suy đoán, trong Đạo Lăng Thiên Tông và Thái Cực Đạo cũng có đủ loại đồn đại.