Tô Nhan hơi trầm ngâm một lát, rồi hỏi:
- Đối phương có tu vi gì?
Thanh Vân Kỵ dò đường bẩm lại:
- Trước mắt còn chưa rõ lắm, nhưng theo phỏng đoán thì hẳn là có cường giả Tinh Hải Cảnh.
Nghe thấy có cường giả Tinh Hải Cảnh, Tô Nhan không khỏi do dự, bèn hỏi dò thư sinh:
- Tiền bối?
Thư sinh nhìn Tô Nhan, trông có vẻ cực kì hiền hòa, mỉm cười hỏi:
- Tô cô nương là bậc cân quắc không thua đấng mày râu, khí phách hạ lệnh gấp rút cứu viện lúc trước đâu rồi?
Nghe thư sinh nói thế, mặt Tô Nhan đỏ lên, lập tức có chút lúng túng.
Lúc trước ở Thanh Châu, nàng ta chỉ một lòng nghĩ là giúp Bạch Nhạc, căn bản không rảnh nhớ những chuyện khác, bây giờ bị thư sinh nhắc tới, quả thật đã khiến nàng ta cảm thấy hơi khó xử.
Chỉ là Tô Nhan dù sao cũng xuất thân Ma Tu, chỉ một lát sau, nàng ta đã điều chỉnh lại tâm trạng, cũng hiểu ý của thư sinh.
Không bàn đến việc Bạch Nhạc thế nào, chí ít thư sinh hoàn toàn xem nàng ta như một hậu bối.
Chỉ là đối với chuyện này, Tô Nhan đúng là vẫn còn hơi do dự.
- Tiền bối, chuyện này không chỉ là chuyện của những Ma Tu trước mắt. Bây giờ rút dây động rừng, nếu gây ra động tĩnh quá lớn thì e là phải rước lấy phiền phức.
Thư sinh lắc đầu, bảo:
- Trên đời này chỉ có kẻ yếu mới có phiền phức, kẻ mạnh... không có phiền phức. Tô cô nương, lần này đến Kinh Châu là ngươi dốc sức chủ trương, cho nên tất cả đều do ngươi quyết định, dù ngươi đưa ra lựa chọn gì, chúng ta đều ủng hộ ngươi.
Thư sinh thật sự vô cùng tán thưởng Tô Nhan.
Chuyện này không chỉ bắt nguồn từ quan hệ giữa Tô Nhan và Bạch Nhạc, mà đa phần vẫn là vì bản thân phẩm tính của Tô Nhan.
Tô Nhan cúi người hành lễ, lần nữa nói cảm ơn:
- Đa tạ tiền bối!
Đoạn, nàng ta hít sâu một hơi, có thư sinh làm chỗ dựa, Tô Nhan nhanh chóng đưa ra quyết định.
- Truyền lệnh xuống, luật giống Thanh Châu, giết không tha!
- Vâng.
Trong nháy mắt, tất cả thống lĩnh Thanh Vân Kỵ cùng hô đồng ý. Tính kỷ luật mạnh mẽ lập tức được thể hiện. Chỉ trong chốc lát, mệnh lệnh đã được truyền xuống.
Mấy ngàn Thanh Vân Kỵ, một khi phát động lại giống như một thể. Bọn họ giống một cơn lũ sắt thép, trong nháy mắt đã xông về phía trấn nhỏ, thế như chẻ tre.
Ầm ầm.
Tiếng vó ngựa nặng nề mạnh mẽ nện xuống như nhịp trống, đánh vào lòng tất cả mọi người.
Trong nháy mắt, Ma Tu trong trấn nhỏ đã nhận thấy chuyện khác thường, bèn ra kiểm tra. Chỉ là tiếng quát mắng và chất vấn của đối phương phút chốc đã ngập chìm trong âm thanh vó ngựa.
Có được mệnh lệnh giết không tha, Thanh Vân Kỵ căn bản không định thương lượng với bất kỳ kẻ nào, bọn họ như một bánh xe khổng lồ, mạnh mẽ nghiền nát mà đi.
- Kẻ nào?
Trong trấn nhỏ bỗng hiện ra một khí tức kinh khủng. Kẻ đó bay lên không trung rồi gầm lên giận dữ, chỉ trong chớp mắt đã tế Tinh Hải ra.
Thư sinh đứng từ xa nhìn, thấy Tinh Hải chỉ có mấy trăm trượng của đối phương thì không khỏi lắc đầu, trực tiếp bỏ qua ý định ra tay.
Quá yếu!
Mặc dù là Tinh Hải Cảnh, nhưng chỉ là loại Tinh Hải yếu nhất, cả thiên tài Tinh Cung Cảnh đứng đầu cũng đủ ung dung vượt cấp mà giết hắn ta.
Khoan nói Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân, chỉ cần là thiên tài có thể đi tới cuối cùng trong Thượng Cổ Cấm Địa lúc trước đều có thể xử gọn loại Tinh Hải này.
Huống chi, thư sinh cũng có điều hiểu biết với Thanh Vân Kỵ.
Toàn bộ trang bị của Thanh Vân Kỵ đều do thiết tượng* đích thân chỉ huy chế tạo, bản thân đã sở hữu thực lực rất mạnh, lại thêm đã kinh qua chiến trận. Bọn họ giống như một thanh lợi kiếm tuốt vỏ, có thể chém giết tất cả. Tất nhiên là trừ những cao thủ hàng đầu thật sự trong Tinh Hải Cảnh.
*Thiết tượng: Thợ rèn.
Trận chiến này cũng là một lần kiểm nghiệm.
Phải biết lần này Tô Nhan thống lĩnh Thanh Vân Kỵ đến đây là muốn lên Đạo Lăng Sơn, đối đầu với Hắc Ám Thiên. Giả sử ngay cả một Ma Tu Tinh Hải Cảnh yếu nhất như thế còn không thể đánh nổi, vậy việc Thanh Vân Kỵ bôn ba gần mười vạn dặm này căn bản không hề có ý nghĩa, còn không bằng sớm dẹp đường về phủ, đỡ mất mặt xấu hổ.
- Giết!
Mấy ngàn Thanh Vân Kỵ như thành một thể, họ căn bản không chút do dự mà lập tức triển khai chiến trận, sát ý ngút trời, trực tiếp va chạm chính diện với Tinh Hải của đối phương.
Ầm ầm.
Lực trùng kích kinh khủng kia như khiến cả mặt đất cũng chấn động.
Linh lực và sát khí hòa thành một thể, tạo thành một lưỡi đao sắc bén màu xanh đáng sợ trên không trung, dễ dàng nghiền ép xuống. Trong chớp nhoáng giao tranh, Tinh Hải của đối phương đã bị chém nát.
Cảnh tượng này lập tức khiến những Ma Tu xung quanh sợ đến vỡ mật.
Mấy ngày qua, bọn chúng đã tàn sát bừa bãi khắp nơi, bởi vì có một vị thủ lĩnh Tinh Hải Cảnh như thế, bọn chúng căn bản không gặp phải sự chống cự nào, nhưng quân đội đáng sợ trước mắt này là sao vậy?
Chưa từng nghe Kinh Châu có quân đội kinh khủng như vậy bao giờ.
Chỉ mấy lần tấn công đơn giản là trận hình của đám Ma Tu đã tan tành. Chúng gần như không sinh ra nổi suy nghĩ chống cự mà nhanh chóng co giò bỏ chạy.