Chúng ma tụ tập trên Đạo Lăng Sơn, mấy ngàn năm qua, Đạo Lăng Thiên Tông chưa bao giờ có thời khắc nguy cấp như thế, cũng chính vì vậy, Vân Mộng Chân mới càng hiểu rõ tính quan trọng của việc lập uy. Đạp Thiên Ma Quân là kẻ đầu tiên nhảy ra dưới con mắt nhìn chằm chằm của tất cả chúng ma, cũng là tấm gương của bọn chúng. Nếu ngay cả Đạp Thiên Ma Quân mà nàng cũng không giết được, thì những kẻ khác sẽ học theo hắn ta mà tiếp tục khiêu khích không kiêng nể gì.
Gần như là trong tích tắc, trên người Vân Mộng Chân chợt biến ảo ra mấy hư ảnh mơ hồ, tốc độ nhanh chóng, hơn nữa động tác lại khác nhau, thế nên căn bản không một ai có thể phân biệt ra rốt cuộc đâu mới là bản thể của nàng.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi như thế, Vân Mộng Chân đã mạnh mẽ xuyên qua sự phong tỏa của đối phương, một kiếm chém lên trên thần hồn cuối cùng của Đạp Thiên Ma Quân.
Cho tới giờ phút này, những hư ảnh kia rốt cuộc mới tiêu tán.
- Đây là thần thông gì?
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào Vân Mộng Chân, giờ phút này, trong lòng bọn họ không khỏi run rẩy.
Trong nháy mắt đã biến ảo ra năm, sáu bóng người, hơn nữa khiến người ta căn bản không thể nào phân biệt được đâu mới là bản thể, thần thông như thế đúng là quá đáng sợ.
Nhiều cường giả Tinh Hải Cảnh liên thủ vậy nhưng vẫn bị Vân Mộng Chân xem như trò xiếc mà xoay mòng mòng, chuyện này đối với bọn chúng chính là một loại sỉ nhục không thể bàn cãi. Nhưng mà... sợ hãi vẫn chiếm phần nhiều hơn.
Bọn chúng vốn cho rằng Đạo Lăng Thiên Tông ngay cả đại trận hộ tông cũng không có, cho rằng thiên tông đệ nhất này vốn là một quả hồng mềm, có thể dễ dàng bắt nạt. Nhưng bây giờ xem ra lại hoàn toàn không phải như thế, đấy là chúng còn chưa bàn đến việc, một khi những đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông này liều mạng thì bọn họ sẽ mạnh tới đâu.
Chỉ dựa vào một mình Vân Mộng Chân mà đã có thể khiến chúng ma trả giá nặng nề.
Trong số bọn chúng, thực lực của Đạp Thiên Ma Quân đã xem như một trong những nhân vật kiệt xuất nhất, nhưng dù là như thế, Đạp Thiên Ma Quân khi đối đầu với Vân Mộng Chân thậm chí không có cả cơ hội đánh trả đã trực tiếp bị chém chết. Kinh nghiệm máu chảy đầm đìa như thế đặt trước mắt, ai mà không tim đập chân run cho được?
Nhất thời, ánh mắt của bọn Ma Đạo không khỏi đều tập trung vào Triều Bằng Phi.
Mặc dù ngay từ đầu do Đạp Thiên Ma Quân thúc đẩy, nhưng dần dần Hắc Ám Thiên cũng đã chiếm lấy địa vị chủ đạo tuyệt đối trong chuyện này. Mà cái chết của Đạp Thiên Ma Quân đã khiến tất cả mọi người nhận rõ, rằng nếu muốn phá cục, bây giờ cũng chỉ có thể trông vào vị Đại trưởng lão này thôi.
Mặc dù lúc trước cái chết của Bạch Nhạc làm đến huyên náo rùm beng, nhưng đến nay vẫn không một ai biết được sự thật trong đó, mà kết quả thì lại không cần nói cũng biết được.
Bạch Nhạc chết rồi, nhưng vị Đại trưởng lão của Hắc Ám Thiên này vẫn còn sống. Chuyện này có sức thuyết phục hơn bất cứ điều gì.
Triều Bằng Phi cảm nhận được ánh mắt của những người khác, rốt cuộc lão ta cũng chậm rãi ngẩng đầu:
- Ta lớn tuổi rồi, đã không còn lòng hiếu thắng gì nữa.
Giọng nói của Triều Bằng Phi hơi khàn đục, lão ta chậm rãi nhìn về phía Vân Mộng Chân, nói:
- Đạo Lăng Thánh Nữ quả nhiên danh bất hư truyền, lão hủ bội phục! Chỉ là...
Lão ta thoáng ngừng, rồi tiếp:
- Chỉ là đại thế khó chuyển, Đạo Lăng Thiên Tông bây giờ đã vào buổi hoàng hôn, chỉ dựa vào một mình Thánh Nữ thì có thể giết được mấy người?
Triều Bằng Phi chỉ về phía sau mình, chậm rãi nói:
- Đạo diệt Ma hưng, thời đại thuộc về Đạo Lăng Thiên Tông đã qua rồi, Thánh Nữ cần gì phải ráng chống đỡ? Chỉ cần Thánh Nữ bằng lòng buông bỏ, hôm nay tất cả đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông trên Đạo Lăng Sơn đều có thể tự rời đi, lão hủ cam đoan chúng ta tuyệt đối không ngăn cản, Thánh Nữ nghĩ thế nào?
Những lời này có thể nói là từng chữ đâm thẳng vào tim gan.
Thoạt nghe, dường như vị Đại trưởng lão này đều là suy nghĩ vì Đạo Lăng Thiên Tông, vì đại cục thiên hạ, không muốn thêm phần giết chóc, nhưng Đạo Lăng Thiên Tông lập tông cả vạn năm, nếu bây giờ không chiến mà hàng, tội danh này ai có thể gánh vác?
Là Vân Mộng Chân? Hay là những trưởng lão của Đạo Lăng Thiên Tông?
Người thật sự dao động vì chuyện này e chỉ có những đệ tử bình thường mà thôi.
Vân Mộng Chân nhìn Triều Bằng Phi, trong mắt nàng lộ ra vẻ trào phúng nồng đậm:
- Là ai nói Đạo diệt Ma hưng? Cho dù là thời đại của Đạo Lăng Thiên Tông ta thật sự phải kết thúc, nhưng cũng không tới phiên đám tà ma ngoại đạo các ngươi diễu võ giương oai! Người trong Chính Đạo của ta còn chưa chết hết đâu.
- Ha ha ha ha.
Nghe vậy, Triều Bằng Phi lập tức cười sang sảng. Lão ta xoay người chỉ vào Đạo Lăng Sơn khắp nơi đều là Ma Tu, nói bằng vẻ vừa giễu cợt vừa láo lếu:
- Người trong Chính Đạo còn chưa chết hết à? Nhưng bọn chúng ở đâu nhỉ?
- Tỉnh lại đi, mở con mắt của các ngươi ra nhìn cho rõ đi, đám ngụy quân tử vì tư lợi bọn chúng chỉ biết suy nghĩ vì bản thân, không ai lo cho các ngươi, không ai quan tâm đến cái gì là chính đạo cả. Nên sẽ không ai tới cứu các ngươi đâu, cũng không có ai dám đến.