Mắt Triều Bằng Phi lộ ra vẻ điên cuồng, lạnh lùng nói tiếp:
- Cái gọi là Chính Đạo đã tan đàn xẻ nghé cả rồi. Thời đại này chung quy sẽ thuộc về chúng ta!
Trong nháy mắt, giọng nói của Triều Bằng Phi không ngừng vọng lại trong núi, lộ ra một ý vị đường hoàng mà càn rỡ. Dường như một mình lão ta đã đủ đè bẹp toàn bộ Chính Đạo, không một ai dám ngẩng đầu.
Gió núi gào thét.
Đạo Lăng Sơn to lớn như thế, bây giờ thậm chí không có bất cứ một ai có thể đứng ra.
Giờ phút này, trong lòng tất cả đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông đều không khỏi sinh ra một nỗi trống trải, như đã bị cả thế gian vứt bỏ.
Nhưng từ đầu đến cuối, biểu cảm của Vân Mộng Chân vẫn không có bất cứ sự thay đổi nào. Nàng giơ tay, mũi kiếm hơi nhấc lên, ánh kiếm trong trẻo mà rét buốt kia phản chiếu lại khuôn mặt cũng trong trẻo nhưng lạnh lùng đó.
Trong giây phút này, dường như cả thiên địa chỉ còn lại một mình nàng, nhưng thoáng chốc ấy lại không hiện ra nỗi cô đơn hay tuyệt vọng, mà là một loại tự tin đến cực hạn.
Dường như chỉ một mình nàng đứng đó, đã chính là cả đất trời.
Đôi mắt Vân Mộng Chân lộ ra sự khinh miệt, nàng bình tĩnh nói:
- Đến chiến!
Đến chiến!
Chỉ vỏn vẹn hai chữ đã khiến tất cả lí do thoái thoác của Triều Bằng Phi mất đi ý nghĩa.
Kiêu ngạo và tự tin.
Giờ phút này, từ trong ra ngoài Vân Mộng Chân đều lộ ra một loại mị lực cao nhất, tỏa sáng thế gian.
Ban đầu khi Bạch Nhạc còn là kẻ vô danh tiểu tốt, tất cả mọi người đều cho rằng loại tiểu nhân vật như Bạch Nhạc không xứng với Vân Mộng Chân, nhưng theo thời gian trôi qua, khi Bạch Nhạc đã vang danh thiên hạ, lại có người cảm thấy Bạch Nhạc trả giá vì Vân Mộng Chân thế này là không đáng.
Nhưng vào giờ khắc này, khi hào quang của Đạo Lăng Thiên Tông đã không còn, một mình Vân Mộng Chân chống Đạo Lăng Thiên Tông đứng dậy, điều này mới để mọi người lần nữa thấy được mị lực của nàng.
Dù là dung mạo, khí chất hay năng lực.
Vân Mộng Chân như thế, có thể nói là có một không hai.
Dù đứng ở lập trường nào thì cũng nhất định phải thừa nhận hai người Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân thật sự quá xuất sắc, thế cho nên mới khiến người ta muốn ghen tị cũng không được.
Chỉ tiếc... hoàn mỹ chi lắm cho trời đất ghen?
Bạch Nhạc đã ngã xuống, mà dù Vân Mộng Chân có kinh diễm thế nào, chỉ sợ nàng cũng không chống đỡ qua nổi cửa khó trước mặt.
…
Dưới Đạo Lăng Sơn.
Thanh Vân Kỵ đã sớm đến, chỉ là bọn họ không bước vào Đạo Lăng Sơn, mà đứng ở chân núi.
Mặc dù Tô Nhan đã nghiêm cấm tung tin đồn, nhưng chuyện Bạch Nhạc chết đi lan truyền quá rộng, dù là ai cũng không thể hoàn toàn phong tỏa được, thế nên dù Thanh Vân Kỵ không đến mức tan rã, nhưng bọn họ cũng đã không còn ý chí chiến đấu như lúc trước nữa.
Tô Nhan vẫn luôn thống lĩnh Thanh Vân Kỵ, nhưng nàng cuối cùng cũng không phải Bạch Nhạc.
Đối với những Thanh Vân Kỵ này, Bạch Nhạc mới là lãnh tụ tinh thần thật sự.
Lúc trước bọn họ bôn ba mười vạn dặm đến Đạo Lăng là vì Tô Nhan nói, đây là mệnh lệnh của Bạch Nhạc, hơn nữa bọn họ tới đây giao chiến với Hắc Ám Thiên chính là vì cứu viện Bạch Nhạc, cho nên những Thanh Vân Kỵ này mới có thể bôn ba không oán không hối đến tận đây.
Nhưng khi Bạch Nhạc chết đi rồi… Tất cả có lẽ theo đó cũng thay đổi.
Thậm chí khoan nói người khác, cho dù là bản thân Tô Nhan lúc này, rốt cuộc nàng ta còn bao nhiêu phần ý chí chiến đấu đây?
Nếu đây là ở Thanh Châu thì cũng thôi, bọn họ vốn là người Thanh Châu, bảo vệ Thanh Châu từ lâu đã là trách nhiệm in sâu vào xương máu, nhưng… Kinh Châu thì liên quan gì đến bọn họ? Đạo Lăng Thiên Tông lại có quan hệ gì với bọn họ?
- Tiền bối!
Dù là Tô Nhan, giờ phút này khi nhìn về hướng Đạo Lăng Sơn cũng không khỏi nhuốm phần tiều tụy.
Thư sinh nhìn Tô Nhan, cũng không khỏi khẽ thở dài.
Hắn rất muốn đứng ra, nhưng càng đến loại thời điểm này, hắn mới càng có thể hiểu được sự chênh lệch giữa mình và Bạch Nhạc.
Mặc dù hắn đi theo Diệp Huyền đại sư cả đời, nhưng hắn vĩnh viễn chỉ là loại nhân vật hiệp trợ mà thôi, không thể nào trở thành nhân vật thủ lĩnh được.
Ván này… hắn giải không được.
Trước đó, hắn vốn lấy danh nghĩa Bạch Nhạc và Đại Càn vương triều mà thuyết phục cao thủ Duyễn Châu, nhưng vào giây phút tin chết của Bạch Nhạc truyền ra, tất cả cố gắng ban đầu đã hoàn toàn tan thành bọt nước.
Thậm chí cả nội bộ của Đại Càn vương triều cũng liên tục xuất hiện khó khăn.
Theo tin tức mà thư sinh nhận được, những thế lực vốn đã bị Bạch Nhạc áp chế không dám nhúc nhích kia bây giờ lại một lần nữa rục rịch, thậm chí tân hoàng như Ngô Văn Uyên cũng không kiềm chế được mà bị ép để Thư Khánh Dương trở về vương thành.
Thư sinh lắc đầu, khẽ nói:
- Chờ một chút đi, cho dù bây giờ để Thanh Vân Kỵ ra tay cũng không có ý nghĩa gì, làm thế chỉ khiến bọn họ hi sinh tính mạng vô ích mà thôi.
…
Triều Bằng Phi thở dài một tiếng, lão ta chậm rãi lắc đầu, bảo:
- Nếu Thánh Nữ đã khư khư cố chấp, vậy thì lão hủ cũng chỉ có thể ứng chiến.