Dưới tình huống hiện tại, không thể nghi ngờ Bạch Nhạc là người muốn gặp lại Bất Tử Thanh Vương nhất.
Chỉ trong nửa tháng, tin tức về Lục Âm Sơn cũng đã truyền khắp thiên hạ, Thư Sinh truyền về tin tức, trong nửa tháng ngắn ngủi, đã có ít nhất hơn ngàn người chạy tới Lục Âm Sơn, mặc dù tạm thời không tìm được manh mối.
Nhưng dựa theo khuynh hướng này tiếp tục tìm, sợ rằng toàn bộ Lục Âm Sơn cũng sẽ bị lật lên một cái.
Cho dù Bất Tử Thanh Vương không lộ diện, chỉ sợ không bao lâu nữa, cũng có thể tìm ra cửa vào cái bí tàng không gian kia.
…
Một tháng đi qua, Lục Âm Sơn vốn được khen là tuyệt địa, đã triệt để náo nhiệt lên.
Cũng lần nữa xác minh một sự thật, chỉ cần quyền lợi đủ lớn, bất kỳ tuyệt địa gì cũng có thể biến thành chợ bán thức ăn.
Theo thời gian đưa đẩy, rốt cuộc Bạch phủ cũng nghênh đón một vị khách nhân đặc thù.
Người đến là một trung niên mặc thanh sam, dung mạo tuấn dật, tinh mi kiếm mục, cả người lộ ra một loại khí chất ung dung hoa quý, mặc dù không để lộ một tia khí tức nào ra ngoài, nhưng bất kể là Thanh Vân Kỵ, hay là hạ nhân Bạch phủ, đều không dám ngăn đón hắn bước vào Bạch phủ.
Trung niên cũng không hỏi ai, mà cứ như thế lửng thững đi tới Thính Hương Thủy Tạ, thong thả đạp nước hồ, như đi trong sân vắng bước tới.
- Ngao!
Tiểu Bạch Long đang dựa vào trên người Bạch Thanh Nhã ngủ gật, lập tức liền bay ra ngoài, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm, khôi phục bổn tướng trên không trung, dương nanh múa vuốt phát ra một hồi thanh âm uy hiếp trầm thấp.
- Tiểu Bạch, trở về đi! Có khách quý đến nhà, không thể không lễ phép như vậy được!
Bạch Nhạc thả cuốn sách trong tay xuống, mỉm cười nhìn về phía Bạch Thanh Nhã, khoát khoát tay, ý bảo không có việc gì, sau đó mới lửng thững bước ra khỏi phòng, rơi vào trên mặt hồ.
Ánh mắt Bạch Nhạc nhìn lên người trung niên, xa xa cúi đầu, khẽ cười nói:
- Chúc mừng Thanh Vương đại công cáo thành, vãn bối Bạch Nhạc, bái kiến Thanh Vương!
- Ha ha ha ha ha!
Trung niên nhìn Bạch Nhạc, cười to một hồi, trên mặt lộ ra vài phần tùy ý, chỉ vào Bạch Nhạc mở miệng nói:
- Hỗn đản nhà ngươi, cố ý thả ra tin tức Lục Âm Sơn, không phải là muốn dụ bản vương tới sao?
Tự nhiên chút mánh khóe nhỏ này của Bạch Nhạc không gạt được Bất Tử Thanh Vương, chỉ là hiển nhiên, bây giờ tâm tình vị Bất Tử Thanh Vương này cũng rất tốt, không có ý tứ tính toán với Bạch Nhạc.
Trong lúc nói chuyện, Tô Nhan cũng từ trong phòng đi tới, khom mình hành lễ nói:
- Tô Nhan bái kiến Thanh Vương điện hạ!
Bất Tử Thanh Vương liếc mắt nhìn Tô Nhan, mở miệng nói:
- Ta thấy ngươi càng thuận mắt hơn so với tiểu tử này, không bằng về sau vị trí phủ chủ Thanh Châu này do ngươi tới ngồi đi.
- Tiểu nữ có tài đức gì, có thể làm Thanh Vương ưu ái như thế!
Tô Nhan mỉm cười, không kiêu ngạo cũng không hạ thấp mình hồi đáp.
- Thanh Vương, mời!
Bạch Nhạc tự tay làm một cái thủ thế mời, mỉm cười mở miệng nói.
Chỉ trong mấy bước, Thanh Vương đã bước vào Thính Hương Thủy Tạ.
Bạch Thanh Nhã cũng hạ thấp người hành lễ, Thanh Vương khẽ vuốt cằm, xem như là hoàn lễ.
- Tiểu Bạch, ngươi theo Thanh Nhã tỷ đi chơi đi.
Bạch Nhạc gật đầu với Bạch Thanh Nhã, lập tức dặn dò nói.
Tiểu Bạch Long ý thức được Bất Tử Thanh Vương là bạn không phải địch, liền biến lại hình dáng lớn chừng bàn tay, bày ra dáng vẻ người hiền lành, ngoắc cái đuôi một lần nữa rơi vào trên người Bạch Thanh Nhã.
Chờ đến khi Bạch Thanh Nhã rời đi, lúc này Bạch Nhạc mới phân chủ, thứ với Bất Tử Thanh Vương ngồi xuống.
Tô Nhan tự mình dâng trà cho Bạch Nhạc và Bất Tử Thanh Vương, sau đó lẳng lặng đứng ở Bạch Nhạc phía sau.
- Bản vương đã nghe nói sự tình Đạo Lăng Sơn, rất tốt, không làm mất mặt Thông Thiên và Diệp Huyền.
Bất Tử Thanh Vương liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói.
- Nếu tiền bối biết, lại không chịu xuất thủ tương trợ, thật có chút không tốt!
Bạch Nhạc bật cười lớn, đùa giỡn nói.
- Tương trợ?
Bất Tử Thanh Vương cười lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Nếu không nhìn dáng vẻ thương cảm bây giờ của Đạo Lăng Sơn, bản vương đã tự mình đi diệt Đạo Lăng Thiên Tông rồi, ngươi đi cứu tiểu tình nhân của ngươi, còn trông cậy vào bản vương hỗ trợ hay sao?
Bạch Nhạc nghe thế, cũng chỉ biết cười khổ.
Trước đây Bất Tử Thanh Vương bị Đạo Lăng Thánh Nữ gây thương tích, Đại Càn Vương Triều thì bị Đạo Lăng Thiên Tông ép cho không ngóc đầu lên được, Bất Tử Thanh Vương không xuất thủ với Đạo Lăng Thiên Tông, đã coi như là rất nhân từ rồi, tự nhiên không có khả năng trông cậy vào hắn hỗ trợ.
Về phần nói, Ma Thi Vương tàn sát bừa bãi, càng không bị Bất Tử Thanh Vương nhìn vào mắt.
Trước không nói, tính khí hắn căn bản không quan tâm người khác sống chết, cho dù lấy thực lực mà nói, trước đây Bất Tử Thanh Vương đỉnh phong, cũng chưa chắc thua kém Tử Linh Ma Quân, một cái Ma Thi Vương, còn không đến mức khiến Bất Tử Thanh Vương kiêng kỵ.
- Bạch Nhạc, Thanh Vương Kiếm của bản vương đâu?
Bất Tử Thanh Vương liếc nhìn Bạch Nhạc, mí mắt giật giật một phen, vươn tay nói.
Vừa nói như vậy, Bạch Nhạc không khỏi có chút lúng túng.