Không trách được ban đầu ở Đạo Lăng Sơn, bất kể là Ma Thi Vương Triều Bằng Phi bước vào Hóa Hư, hay là Bạch Cốt phu nhân đều không thể phát hiện Dạ Nhận tồn tại, cũng chỉ có loại truyền thừa nghịch thiên kia, mới có thể đạt tới loại hiệu quả khủng bố này.
- Đến tột cùng bên trong Lục Âm Sơn có cái gì?
Bạch Nhạc không nhịn được hỏi lần nữa.
- Không biết!
Bất Tử Thanh Vương khẽ lắc đầu, giải thích:
- Thế nhưng theo bản vương suy đoán, bên trong tất nhiên có truyền thừa của lịch đại Dạ Nhận, bằng không, tên Tử Nhân Yêu kia cũng sẽ không hảo dẫn Dạ Nhận đi vào tâm như vậy.
Bạch Nhạc gật đầu, hiển nhiên loại thuyết pháp này càng gần kề hiện thực, cũng có thể làm người tin tưởng.
- Người kia... À tên Hoa Gian cư sĩ kia, cũng bước vào bí tàng không gian đó rồi sao?
Suýt chút nữa Bạch Nhạc cũng vô ý thức hô nhân yêu, chỉ là nghĩ đến dù sao đối phương cũng là cường giả Hóa Hư, nên vẫn còn nhịn xuống.
- Nếu tên Tử Nhân Yêu kia có gan này, hắn còn đợi bản vương phát hiện sao?
Bất Tử Thanh Vương cười nhạt một chút, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt, không chút khách khí giễu cợt nói.
Cũng không đợi Bạch Nhạc đặt câu hỏi, Bất Tử Thanh Vương đã nói tiếp:
- Bản vương đã nói qua, khả năng trong cái bí tàng không gian kia có cường giả thượng cổ tồn tại! Những tiểu tử như các ngươi đi vào có thể còn không bị phát hiện, nhưng nếu là cường giả Hóa Hư bước vào bên trong, nhất định sẽ bị phát hiện! Đừng nói là tên Tử Nhân Yêu kia, cho dù là bản vương ở trạng thái đỉnh phong, thậm chí là vị sư tôn Thông Thiên Ma Quân kia của ngươi, hoặc là Diệp Huyền và Đạo Lăng Thánh Nữ, cũng chưa chắc dám nói có thể toàn thân trở ra.
- Về phần ngươi thả ra tin tức để người ta đi Lục Âm Sơn tra xét, thì càng nực cười, muốn phát hiện ra một chỗ bí tàng không gian, hoặc là muốn đi qua một chỗ không gian vặn vẹo, không có thực lực Tinh Hải đỉnh phong, cho dù bay qua cái không gian vặn vẹo kia, cũng căn bản không phát hiện ra.
“...”
Bị Bất Tử Thanh Vương mỉa mai một câu như thế, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút lúng túng, cũng may đối mặt với nhân vật như Bất Tử Thanh Vương, Bạch Nhạc lại vốn là một vãn bối, chỉ cần da mặt dày một chút, vậy cũng không có gì lớn lắm.
- Thanh Vương chuẩn bị làm như thế nào?
Bạch Nhạc sờ mũi một cái, thẳng thắn nói sang chuyện khác.
- Ta dẫn ngươi đi Lục Âm Sơn, ta sẽ tái chiến một trận với tên Tử Nhân Yêu kia, đến lúc đó, ngươi có thể nhân cơ hội bước vào bí tàng không gian, đi tìm Dạ Nhận và tiểu thánh nữ Đạo Lăng Thiên Tông kia! Đương nhiên, bản vương nói trước, bên trong cái bí tàng không gian kia, tất có nguy hiểm vô cùng! Nếu như ngươi chết ở bên trong, cũng không nên oán bản vương!
Nghe thế, Bạch Nhạc lại đứng dậy lần nữa, trịnh trọng thi lễ một cái về phía Bất Tử Thanh Vương:
- Đa tạ Thanh Vương tương trợ, lần này tiểu tử đi, bất kể sinh tử, cũng chỉ có cảm kích, tuyệt không oán thán!
- Tốt, đi thôi!
Bất Tử Thanh Vương không kiên nhẫn khoát khoát tay, tức giận mở miệng nói:
- Phiền nhất là những nghi thức xã giao này, trước đây bản vương bị người hành lễ còn chưa đủ nhiều hay sao? Bây giờ cần mấy cái nghi thức xã giao này của ngươi.
- Lễ không thể bỏ!
Bạch Nhạc lắc đầu, kiên trì nói.
Bất Tử Thanh Vương hừ nhẹ một tiếng, lười nhác đáp, nhưng cũng cuối không tiếp tục ngăn cản, mặc cho Bạch Nhạc thi lễ xong.
- Thật ra, vẫn hơi sớm một ít, nếu như chờ ngươi bước vào Tinh Hải đỉnh phong lại tiến vào mới là ổn thỏa nhất! Chỉ tiếc, cái tên Tử Nhân Yêu ngu xuẩn kia, lại khiến tiểu gia hỏa Dạ Nhận kia tiến vào sớm như vậy, nếu như kéo dài thêm, chỉ sợ sẽ càng trở ngại.
Bất Tử Thanh Vương thở dài một tiếng, tiếp tục nói:
- Huống chi, tiểu tình nhân kia của ngươi cũng đi vào, đoán chừng ngươi cũng không chịu chờ đợi thêm nữa.
- Vâng!
Bạch Nhạc gật thừa nhận nói:
- Bất kể như thế nào, ta cũng không thể nhìn Vân Mộng Chân mạo hiểm, cho dù chuyến này có nguy hiểm gì, ta cũng nhất định phải đi.
- Được, đi đi!
Bất Tử Thanh Vương khoát khoát tay, nhàn nhạt mở miệng nói:
- Bản vương cho ngươi ba ngày thời gian, xử lý những sự tình loạn thất bát tao này, ba ngày sau, bản vương mang ngươi đi tới Lục Âm Sơn!
Bất Tử Thanh Vương đứng dậy, lại liếc mắt nhìn Tô Nhan, tiếp tục nói:
- Còn nữa, bản vương không có đùa giỡn với ngươi! Chuyến này chắc chắn cửu tử nhất sinh, nếu ngươi không muốn, cục diện tốt đẹp mà ngươi lập nên tại Thanh Châu, bởi vì ngươi mà bị hủy, thì để tiểu nha đầu này trở thành phủ chủ Thanh Châu đi.
- Danh không chính, ngôn bất thuận! Một thân phận cũng không có, nếu ngươi thật sự chết ở Lục Âm Sơn, ngươi bảo nàng tự xử như thế nào?
Nói xong những lời này, Bất Tử Thanh Vương cũng không tiếp tục để ý Bạch Nhạc nữa, mà trực tiếp bước ra khỏi phòng, hắn không quan tâm Bạch Nhạc có hoan nghênh hay không, tùy ý tìm một căn phòng bay qua.
- Bản vương sẽ ở lại nơi này, không có chuyện gì thì không nên tới phiền bản vương!
“...”
Bạch Nhạc nhìn bóng lưng Bất Tử Thanh Vương rời đi, cũng không nhịn được cười khổ lên.