Bạch Nhạc vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy Vân Mộng Chân, nhẹ giọng nói:
- Vân Mộng Chân, ta hứa với nàng, ta sẽ ở trước mặt người trong thiên hạ cưới nàng! Mười năm sau, ta trở về, ta sẽ đi Đạo Lăng Sơn cưới nàng, tổ chức một hôn lễ lớn nhất.
Giờ khắc này Bạch Nhạc có vẻ rất ôn nhu.
- Được!
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, rốt cục vẫn gật đầu.
Chỉ là, Vân Mộng Chân dừng một chút, tiếp tục nói:
- Nếu mười năm sau ngươi không trở lại... Ta xử lý xong sự tình Đạo Lăng Thiên Tông, cũng sẽ không sống một mình!
“...”
Nhìn dáng vẻ kiên quyết của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc có một loại cảm động không hiểu, rốt cục cũng không nói gì nữa, chỉ ôm chặt lấy Vân Mộng Chân.
Giờ khắc này, Bạch Cốt phu nhân đứng ở bên cạnh, sắc mặt cũng có vẻ hơi phức tạp, nhưng cuối cùng không có chen vào nói.
- Ngao!
Tiểu Bạch Long phát ra một tiếng gào thét bất mãn, rốt cục cũng bay lên.
- Tiểu Bạch, ngươi trở về giúp ta chăm sóc Thanh Nhã tỷ có được không?
Bạch Nhạc nhìn về phía Tiểu Bạch Long nói.
- Ngao!
Lần này Tiểu Bạch Long không hề nghĩ ngợi nhiều trực tiếp cự tuyệt.
Mặc dù Tiểu Bạch Long ở chung với Bạch Thanh Nhã rất vui, nhưng không thể thay thế được Bạch Nhạc.
Trước đó Tiểu Bạch Long bị Bạch Nhạc bỏ lại ở Thanh Châu, cũng đã rất bất mãn rồi, tự nhiên bây giờ kiên quyết không muốn rời đi.
- Mang theo Tiểu Bạch đi.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc, đột nhiên mở miệng nói:
- Ngươi không ở đây, Tiểu Bạch cũng sẽ không vui vẻ, chẳng thà mang theo nó cùng đi... Nhiều ít cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Nghe Vân Mộng Chân nói vậy, Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, rốt cục cũng gật đầu.
- Ngao!
Thấy Bạch Nhạc đồng ý, Tiểu Bạch Long nhất thời hưng phấn bay lên, nhảy lên nhảy xuống trên người Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc xoay người lại, khom người cúi đầu về phía Hải Thần, nhẹ giọng nói:
- Xin Hải Thần đưa các nàng rời đi, lúc nào ta cũng có thể bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới!
Hải Thần thoả mãn gật đầu, lập tức mở miệng nói:
- Không vội! Trận chiến trước đó, ngươi bị thương không nhẹ, trước tiên điều dưỡng mấy ngày lại nói!
- Hải Thần, ta cũng nguyện ý tiến vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới!
Dạ Nhận một mực ở bên cạnh không nói gì, lúc này cũng mở miệng nói theo.
Mặc dù thân thể vẫn lạc, nhưng thần hồn vẫn còn, Dạ Nhận vẫn chưa buông tha như cũ.
Dưới tình huống này, hắn tuyệt không muốn đi ra ngoài, nên trực tiếp nói với Hải Thần.
Lông mày Hải Thần nhíu lại, liếc mắt nhìn Dạ Nhận, lập tức mở miệng nói:
- Có chút ý tứ, bản thần đồng ý! Các ngươi cùng đi vào cũng có bạn, nếu mười năm sau có thể trở về, bản thần sẽ không thiếu chỗ tốt của ngươi.
Đối với thỉnh cầu của Dạ Nhận, Hải Thần cũng đáp ứng.
- Sát Thần có bí pháp tái tạo thân thể, bản thần có thể truyền cho ngươi... Cho các ngươi một tháng, một tháng sau, bản thần sẽ tiễn các ngươi tiến vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới!
Ánh mắt Vân Mộng Chân lấp lóe, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Nàng rất muốn giết chết Dạ Nhận, đặc biệt là bây giờ thân thể Dạ Nhận đã bị hủy, đang ở thời điểm yếu ớt nhất, dự định ban đầu của nàng là chỉ cần vừa rời khỏi nơi này, sẽ giết chết Dạ Nhận trước tiên, nhưng không nghĩ tới, Dạ Nhận lại phản ứng nhanh như vậy.
Bây giờ Hải Thần đã đáp ứng, bất kể nàng có ý kiến gì, cũng chỉ có thể nước chảy về biển.
Hải triều rút lui, không bao lâu sau vùng núi này lại khôi phục lại trạng thái ban đầu.
Chỉ có điều Thần Điện lúc trước đã sớm sụp đổ.
Pho tượng chân long và pho tượng phượng hoàng vốn bị vây ở trong Thần Điện đều được giải trừ trớ chú.
- Bây giờ suy nghĩ một chút giống như nằm mơ vậy!
Pho tượng chân long hạ xuống bên cạnh Bạch Nhạc, nhẹ giọng mở miệng nói.
Không, hiện tại không nên xưng là pho tượng nữa.
Thần Chi Trớ Chú đã theo Thần Điện tan vỡ mà biến mất, bây giờ hai người bọn họ cũng đã khôi phục sự tự do.
- Xin lỗi, không nghĩ tới sẽ chọc ra phiền toái lớn đến như vậy, cuối cùng vẫn không thể giúp được hai vị tiền bối.
Bạch Nhạc khẽ khom người, nhẹ giọng nói.
- Có thể giải trừ Thần Chi Trớ Chú chúng ta đã rất mãn nguyện rồi.
Chân long lắc đầu, nhẹ giọng nói:
- Nếu không phải là ngươi, sợ là chúng ta còn bị vây ở chỗ này mãi cho đến chết.
- Đáng tiếc, ta không có cách nào khác để cho các ngươi rời đi nơi này.
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng, nhẹ giọng nói.
Bảo Hải Thần thả Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân rời đi, cũng đã rất khó khăn rồi, tự nhiên không có khả năng lại ép Hải Thần thả hai người bọn họ ra ngoài.
- Vậy cũng chưa chắc!
Chân long lắc đầu, khẽ cười nói:
- Muốn đi ra ngoài không dễ dàng, thế nhưng nếu muốn đi Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, lại chưa chắc không làm được.
Bạch Nhạc nghe nói như thế, không khỏi nao nao.
- Ngươi đánh giá ngươi quá thấp, bây giờ Hải Thần mang toàn bộ hy vọng đều đặt tới trên người ngươi, bằng không, bất cứ hậu nhân nào của Sát Thần, hay là chúng ta, sợ rằng cũng không thể sống sót!
Phượng hoàng giải thích:
- Lấy thực lực bây giờ của ngươi, bước vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, đúng là vẫn còn quá yếu một chút! Chúng ta đi cùng với ngươi vào Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, cũng có thể tăng thêm mấy phần bảo đảm, mặc dù Hải Thần không nói, nhưng nếu đã lưu lại cho chúng ta một mạng, ý tứ cũng rất rõ ràng.