Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1723 - Chương 1723: Trợ Thủ

Chương 1723: Trợ Thủ Chương 1723: Trợ Thủ

Bạch Nhạc nghe thế, cũng không nhịn được cười khổ lên.

Ngược lại là mí mắt Vân Mộng Chân hơi giật giật, giống như là nghĩ đến cái gì, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

- Không cần như vậy, chúng ta bị vây ở trong Thần Điện hơn vạn năm, bây giờ có cơ hội đi ra ngoài, cũng đã rất thỏa mãn rồi! Chúng Tinh Tiểu Thế Giới rất lớn, đã có thể ngửi được mùi vị tự do.

Chân long vừa cười vừa nói:

- Còn có tên tiểu tử này nữa, thừa dịp này, ta cũng có thể truyền chiến pháp Long tộc cho nó! Chúng ta không có hy vọng gì, thế nhưng nếu nó có thể đi cùng với ngươi, sau này không khó hóa thành thần long, cùng bước ra thế giới này.

- Ngao!

Có thể Tiểu Bạch Long không có nhiều tâm tư, nhưng chỉ cần được đi theo Bạch Nhạc cũng đã rất vui vẻ rồi, bây giờ nghe được lời nói của chân long, không khỏi đắc ý phát ra một tiếng long ngâm.

Bạch Nhạc cười cười, tự tay sờ sờ đầu tiểu tử kia:

- Đa tạ tiền bối!

- Không cần khách khí như vậy, ta mang tiểu gia hỏa này đi, các ngươi trò chuyện đi.

Chân long và phượng hoàng dùng móng vuốt, xách Tiểu Bạch Long lên, sau đó liền bay ra ngoài, để lại cho Bạch Nhạc và Vân Mộng Chân một cái không gian riêng.

Còn một tháng thời gian, tự nhiên Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân cũng không sốt ruột rời đi, cứ như vậy ở lại cùng Bạch Nhạc.

Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ chớp mắt đã hơn nửa tháng thời gian.

Thương thế của Bạch Nhạc đã sớm khôi phục lại.

Đối với Bạch Nhạc, khoảng thời gian này không thể nghi ngờ là một đoạn thời gian ấm áp nhất, có Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân ở cùng, rời xa tất cả phiền não phân tranh và thế tục, giống như có thể làm cho người ta quên hết mọi phiền phức.

Chuyện duy nhất không được hoàn mỹ chính là, Bạch Cốt phu nhân vẫn luôn ở đây, khiến Bạch Nhạc không thể tìm được cơ hội ôn lại chuyện cũ cùng Vân Mộng Chân.

Thế nhân đều gọi Bạch Nhạc là háo sắc, nhưng có ai biết, trừ một lần thân mật với Vân Mộng Chân ở hậu sơn Linh Tê Kiếm Tông kia ra, Bạch Nhạc cũng chưa từng cùng thân cận qua với bất cứ người nào.

Theo lý thuyết mà nói, hắn không khác đồng nam bao nhiêu.

Những ngày gần đây, có mấy lời không thể nói ra miệng, thế nhưng Bạch Nhạc cũng có thể mơ hồ cảm thụ được.

Vân Mộng Chân đã thật sự chấp nhận quan hệ giữa hắn và Bạch Cốt phu nhân.

Chỉ là, trong lòng Bạch Nhạc chưa từng có kẽ hở kia, từ đầu đến cuối không đâm thủng tầng cửa sổ này.

- Bạch Nhạc, thời gian cũng gần đến rồi, chúng ta rời đi trước đây... tránh cho lúc phân ly khó rời, nhớ kỹ chuyện ngươi nói, ta ở Đạo Lăng Sơn chờ ngươi.

Lúc thời hạn một tháng còn khoảng năm sáu ngày, Vân Mộng Chân liền dẫn đầu nói lời từ biệt với Bạch Nhạc.

Mặc dù có chút không nỡ, nhưng Bạch Nhạc cũng hiểu, cuối cùng không thoát khỏi phân ly.

- Mười năm, có thể không đến mười năm, ta sẽ trở về từ Chúng Tinh Tiểu Thế Giới... Chuyện ta đồng ý với nàng, nhất định sẽ làm được.

Bạch Nhạc ôm Vân Mộng Chân, nhẹ giọng nói.

- Được!

Vân Mộng Chân tựa đầu ở trong lòng Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:

- Chỉ cần ngươi có thể trở về, điều kiện gì ta cũng bằng lòng với ngươi.

Nghe nói thế, không chỉ có Bạch Nhạc, mà cho dù Bạch Cốt phu nhân ở bên cạnh cũng không khỏi hơi cứng đờ.

Lời này xem như là một lời hai ý nghĩa, coi như là mơ hồ tỏ thái độ.

Chỉ là giờ khắc này, ai cũng không nói gì.

Rất nhanh, Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân, đã bay đến mặt biển, tìm được Hải Thần.

Bây giờ, Dạ Nhận đang tái tạo thân thể, mặc dù còn chưa thức tỉnh, nhưng cũng có thể cảm giác được, thực lực Dạ Nhận đã khôi phục gần hết, thậm chí sau khi thu được một bộ phận truyền thừa của Sát Thần, còn tinh tiến thêm.

Lúc trước Hải Thần đã đồng ý với Bạch Nhạc, nên thời điểm đám người Vân Mộng Chân muốn rời đi, tự nhiên không có chút ý kiến nào, không có bất kỳ làm khó dễ, trực tiếp mở ra đường hầm không gian thông đến ngoại giới!

Rất nhanh hai người Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân đã theo thông đạo, rời khỏi tiểu thế giới này.

Lần này dưới sự khống chế của Hải Thần, đường hầm không gian lặng yên mở ra, không đưa tới bất cứ dao động gì, hai người lặng yên không một tiếng động, trực tiếp xuất hiện ở giữa bầu trời Lục Âm Sơn.

Có nhiều lời, trước đó ở bên cạnh Bạch Nhạc, Bạch Cốt phu nhân không có nói, nhưng vừa đi ra liền trực tiếp mở miệng nói.

- Ngươi muốn đi ra sớm là vì Bất Tử Thanh Vương?

Vân Mộng Chân hơi nhíu mày, cũng không có che giấu chút nào, chậm rãi gật đầu nói:

- Không sai, nếu chúng ta đã không thể đi theo, dù sao cũng nên tìm cho hắn một trợ thủ lợi hại! Bất Tử Thanh Vương luôn muốn đi vào, không bằng để cho hắn được như ý nguyện.

- Lần này trêu chọc Bất Tử Thanh Vương, một khi hắn biết được chân tướng, ngươi đã cân nhắc qua hậu quả chưa?

Bạch Cốt phu nhân nhìn Vân Mộng Chân, trầm giọng hỏi.

- Không có hậu quả gì! Chỉ cần mười năm sau, Bạch Nhạc có thể thuận lợi trở về... Hậu quả gì, ta cũng nguyện ý gánh chịu!

- Các ngươi đi ra rồi sao?

Bất Tử Thanh Vương ở trong sơn cốc, vừa nhìn thấy Vân Mộng Chân và Bạch Cốt phu nhân da đầu liền tê dại, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi, gần như không thể tin được con mắt của chính mình.

Bình Luận (0)
Comment