Bạch Nhạc cẩn thận bước vào trong nhà trúc, liền nhìn thấy một vị trung niên nho nhã mặc áo xanh, ngồi ở trong phòng, thong thả đánh đàn.
Lúc này, vị Hàn Tinh vừa mới gặp qua ở bên trong Thiên Tinh Tháp, cũng lẳng lặng đứng ở phía sau trung niên, ánh mắt đạm mạc chậm rãi đảo qua trên người Bạch Nhạc, mang đến một hồi áp lực vô hình!
Vị Giải Khôn Giải đại nhân kia cũng đứng ở cách đó không xa, nhưng cúi đầu không dám mở miệng.
Bạch Nhạc khom người cúi đầu về phía trung niên kia, thế nhưng vì ngại tiếng đàn chưa dứt, nên hắn chỉ hành lễ, không mở miệng.
Khoảng hơn mười hơi thở sau đó, tiếng đàn trở nên thong thả, khóe miệng trung niên kia nổi lên vẻ tươi cười, nhẹ giọng nói.
- Nhất thời có chút vong tình, đã làm chậm trễ nhị vị, mời ngồi!
Đẩy cầm ra, nhất thời có thị nữ tiến lên thu cầm, đồng thời dâng trà.
- Không dám!
Trán Giải Khôn hơi đổ mồ hôi, vội vã từ chối nói:
- Hạ quan suy nghĩ không chu đáo, đặc biệt tới để nhận tội, xin tiên sinh trách phạt.
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn về phía Giải Khôn, trong lòng hơi động một chút.
Phần cung kính này tuyệt đối không phải giả, rõ ràng Giải Khôn thật sự sợ hãi đối phương.
Bạch Nhạc thoáng suy nghĩ một chút, cũng không có làm như Giải Khôn, mà theo lời đi tới cái ghế phía trước, trực tiếp ngồi xuống.
- Đa tạ tiên sinh!
Kể từ đó, Giải Khôn và Bạch Nhạc cùng ngồi xuống, liền không thể nghi ngờ gì hình thành so sánh rõ ràng.
Chỉ là, trung niên kia lại giống như không chú ý tới những chuyện này, thẳng thắn mở miệng nói:
- Các ngươi có người biết ta, có người khả năng còn không biết, ta sẽ giới thiệu một chút về ta trước.
Ánh mắt trung niên rơi vào trên người Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Ta tên Giang Nhược Hư, chỉ là nhàn vân dã hạc chi nhân, không quan không chức! Nhưng ngày xưa từng khai sáng một gian thư viện, thu qua một chút đệ tử, vì vậy, mọi người đều gọi ta là tiên sinh.
Lời tự giới thiệu này có vẻ cực kỳ bình thản, nếu như là người không biết, chỉ sợ không ngửi được mùi vị gì khác biệt.
Nhưng hôm nay cho dù là kẻ ngu dốt cũng biết, thân phận đối phương tuyệt không đơn giản như vậy.
Chỉ nói đơn giản, đối phương thu qua một ít đệ tử, bây giờ những đệ tử này lại là người nào?
Bạch Nhạc cũng không quá rõ ràng đối với tình huống Chúng Tinh Tiểu Thế Giới, thế nhưng khi nghe được những lời này, cũng có thể mơ hồ đoán được, sợ rằng rất nhiều đại nhân vật bây giờ, đều từng là môn hạ của đối phương, chỉ bằng điểm này, đã đủ để cho đối phương tồn tại địa vị cực kỳ cao quý.
- Chuyện của Giải đại nhân, trước không vội... Ngươi là gọi Bạch Nhạc phải không? Không ngại nói cho ta một chút, đến tột cùng sư phụ ngươi là người phương nào, tại sao nhiều năm như vậy đều bừa bãi vô danh.
Giọng nói Giang Nhược Hư rất nhẹ, giống như chỉ là nhàn thoại, nhưng hết lần này tới lần khác lời từ trong miệng hắn nói ra, lại chứa một loại lực lượng không thể nghi ngờ.
Đột nhiên mí mắt Bạch Nhạc nhảy lên, cảm giác giống như trái tim chợt bị người nắm chặt.
Lúc này, những lời vốn để lừa Sở Hân và Đỗ Thành nghiễm nhiên không nói được.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, mới chậm rãi mở miệng nói:
- Sư tôn ta tên là Thông Thiên, nhưng sư tôn đã qua đời, còn vì sao bừa bãi vô danh... chắc tiên sinh cũng nhìn ra ta chỉ vừa mới hai mươi hai tuổi mà thôi.
Đối mặt nhân vật như Giang Nhược Hư, không thể dối trá, hoặc có lẽ là ít nhất Bạch Nhạc không có nắm chắc, có thể ở ngay trước mặt đối phương, nói dối mà không bị phát hiện.
Kể từ đó, lựa chọn tốt nhất chính là nói thật, nhưng giấu đi một bộ phận quan trọng nhất.
- Thông Thiên? Đó là người phương nào?
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, Giang Nhược Hư không khỏi nhíu mày.
Có thể nói đối với cao thủ trên đời này, Giang Nhược Hư rõ như lòng bàn tay, nhưng lại chưa từng nghe thấy cái tên Thông Thiên này.
Từ trên người Bạch Nhạc có thể thấy được, có thể dạy dỗ ra nhân vật như vậy, tuyệt đối không thể nào là hạng người bừa bãi vô danh!
Trừ phi... từ lúc vừa mới bắt đầu đối phương vẫn chưa xuất thế, hoặc là được từ một vị thần linh truyền thừa.
Vấn đề trong này quá phức tạp, trong lúc nhất thời căn bản không có khả năng hiểu rõ.
Hơn nữa, Giang Nhược Hư có đủ tự tin, Bạch Nhạc không có khả năng nói dối trước hắn mặt.
Giang Nhược Hư khẽ vuốt cằm, liếc nhìn Bạch Nhạc thật sâu nhưng không tiếp tục hỏi nữa.
- Giải đại nhân, ngươi nói thế nào?
Mí mắt Giải Khôn đột nhiên nhảy lên, khẽ cắn môi, trầm giọng nói:
- Bẩm tiên sinh, lai lịch người này không rõ, ta hoài nghi hắn có quan hệ với Tử Vi Đế Tinh!
Bố trí cậm bẫy trong Thiên Tinh Tháp, thậm chí không tiếc tự mình động thủ, việc này đều đã vượt quá giới hạn.
Những chuyện này không có khả năng giấu diếm được Giang Nhược Hư, Giải Khôn cũng biết rõ, hắn nhất định phải đưa ra một cái lý do thích hợp, bằng không, cái giá phải trả hắn không gánh nổi.
- Tử Vi Đế Tinh!
Trong mắt Giang Nhược Hư lộ ra vẻ lạnh lẽo, nhưng không có trả lời, mà chậm rãi lặp lại bốn chữ này một chút.
- Lấy thân phận của ngươi không đủ tư cách biết rõ chuyện này... Ai nói cho ngươi?
Không đợi Giang Nhược Hư mở miệng, Hàn Tinh đã lạnh giọng chất vấn.