Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1770 - Chương 1770: Tái Chiến Đinh Hạo

Chương 1770: Tái Chiến Đinh Hạo Chương 1770: Tái Chiến Đinh Hạo

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ mười phần tự tin của Đinh Hạo bây giờ, cũng làm cho Bạch Nhạc hơi có chút động tâm.

Dù sao, Đinh Hạo cũng nói là tới luận kiếm, chứ không phải tranh đấu.

- Luận kiếm?

- Luận kiếm!

Sau khi đạt được câu trả lời khẳng định của Đinh Hạo lần nữa, Bạch Nhạc hơi nheo mắt lại, gật đầu nói:

- Tốt, vậy thì luận kiếm!

Bạch Nhạc bước ra một bước, trực tiếp rời khỏi tinh thần.

Nếu nếu bàn về kiếm, tự nhiên sẽ theo đuổi công bằng tuyệt đối, nếu như dựa vào tinh thần, khó tránh khỏi có chút bất công.

- Không phải ở chỗ này!

Đinh Hạo nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng đáp:

- Ở trên sinh tử đài! Ta nói rồi, đồ vật ta mất đi, ta muốn đích thân cầm về.

Ngã ở nơi nào, đứng lên ngay tại chỗ đó.

Đinh Hạo không chỉ muốn thắng, mà muốn chiến thắng ở trước mặt tất cả mọi người, cũng chỉ có như vậy hắn mới có thể rửa sạch sỉ nhục trên người.

- Được!

Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, cuối cùng vẫn đồng ý.

Không phải là hắn muốn nổi danh, mà là cảm thấy nên cho Đinh Hạo cơ hội này.

Đương nhiên, trừ cái đó ra, trong lòng Bạch Nhạc cũng biết, chắc chắn trận chiến này sẽ có rất nhiều người quan tâm, bất kể là Giang Nhược Hư hay là vị Cửu Tinh sứ giả Lạc Cửu U kia cũng đều vậy, nếu chỉ là luận kiếm, vậy không bằng thẳng thắn để bọn hắn xem cho rõ ràng đi.

Kể từ đó, cũng có thể ẩn dấu Thông Thiên Ma Công tồn tại, bỏ đi sự nghi ngờ của đối phương.

- Được! Giữa trưa ngày mai, chúng ta sẽ phân cao thấp trên sinh tử đài!

Ánh mắt Đinh Hạo lộ ra vẻ hưng phấn, trầm giọng đáp.

Tin tức truyền đi rất nhanh.

Nửa năm trôi qua, Đinh Hạo muốn khiêu chiến Bạch Nhạc lần nữa, bản thân chuyện này đã là một cái tin tức lớn, huống chi, lần này còn nói rõ, không lấy tu vi phân định thắng bại, mà chỉ dùng kiếm đạo phân cao thấp.

Kể từ đó, toàn bộ Thiên Tinh Tháp, không, có thể nói là toàn bộ tu hành giả trong Vân Thành, đều nghe tin mà hành động, sớm chờ đợi trận chiến này.

Trong thời gian này, có rất nhiều người muốn tới cửa gặp Bạch Nhạc, lại bị Bạch Nhạc từ chối hết.

Cũng không phải là sợ hãi nói chuyện cùng những người này, sẽ ảnh hưởng tới trạng thái, mà là bây giờ Bạch Nhạc không có tâm tư nói chuyện với họ.

......

- Tiên sinh, ngươi muốn đi xem trận chiến này sao?

- Tự nhiên!

Giang Nhược Hư khẽ vuốt cằm, thong thả mở miệng nói:

- Tiểu tử kia bằng lòng lên sinh tử đài chính là vì cho ta xem, nếu ta không đi, chẳng phải là cô phụ một phen tâm tư của hắn sao.

Chân mày Hàn Tinh hơi nhíu lại, lập tức hỏi:

- Tiên sinh cho rằng Bạch Nhạc sẽ thắng?

- Trên đời này nào có chuyện chắc thắng.

Giang Nhược Hư lắc đầu, nhẹ giọng đáp:

- Phần thắng nhiều hơn mà thôi, làm sao, ngươi có muốn cược với ta hay không? Ta một đền ba!

Hàn Tinh trợn mắt một cái, nhất thời xoay người sang chỗ khác, không để ý tới hắn.

Hắn thực sự quá quen thuộc đối với Giang Nhược Hư, nói cái gì một đền ba, coi như là một đền mười, một đền một trăm, vậy cũng phải thắng được mới tính.

Lúc trước vừa mới quen Giang Nhược Hư, hắn đã ăn cũng không ít loại sự tình thua thiệt này, nên sớm hạ quyết tâm, tuyệt đối không đánh cược với vị tiên sinh này.

Thấy Hàn Tinh không để ý tới mình, Giang Nhược Hư cũng không khỏi có chút ngơ ngác.

Bây giờ người bên cạnh, càng ngày càng khó lừa gạt.

Giang Nhược Hư bật cười, thong thả nói:

- Xem ra, Đinh lão cũng cảm thấy hứng thú với tiểu gia hỏa này, đúng là thú vị!

Hàn Tinh khẽ nhíu mày, nhất thời liền hiểu được YsqFXIvrẾ tứ của Giang Nhược Hư.

Chỉ là yên lặng chốc lát, cuối cùng vẫn không tiếp lời.

...

Thời gian gần tới chính ngọ, trước sinh tử đài đã sớm vây đầy người, hầu như có thể nói là chật như nêm cối.

Cùng lúc đó, các kèo đánh cược bên ngoài cũng đã sớm đặt xong.

Nhưng chuyện bất ngờ chính là, dù Bạch Nhạc đã thắng một lần, nhưng lần đánh này tỷ lệ đặt cược của Bạch Nhạc vẫn rất cao, hiển nhiên, có rất nhiều người cho rằng, trận chiến này Đinh Hạo tất thắng.

- Bạch Nhạc, ngươi có thể thắng không?

Sở Hân nháy mắt, có chút không yên lòng hỏi.

Nghe Sở Hân nói vậy, Bạch Nhạc quả thực có chút đau đầu.

Sau khi nhận được tỷ lệ một đền ba từ sòng bạc, tiểu cô nương này giống như bị điên vậy, một mực đuổi theo Bạch Nhạc ép hỏi phần thắng.

Thân hình Bạch Nhạc thoắt một cái, trực tiếp vượt qua Sở Hân, đi về phía sinh tử đài.

Sở Hân bĩu môi, bất mãn hừ một tiếng, sau đó giống như lấy hết dũng khí, đi về phía sòng bạc.

Đây là cơ hội đặt cược cuối cùng trước khi khai chiến.

- Ta mua năm trăm Tinh Tinh! Bạch Nhạc thắng!

Sở Hân nặng nề lấy ra tất cả Tinh Tinh, nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu cô nương đã hạ quyết tâm, nếu như thắng, chẳng những trả lại năm trăm Tinh Tinh cho Bạch Nhạc, hơn nữa còn có thể chia đôi Tinh Tinh kiếm được cho Bạch Nhạc!

Nhưng nếu thua, khả năng nàng sẽ hạ quyết tâm quỵt nợ.

Dù sao cũng là Bạch Nhạc nói có thể thắng, năm trăm Tinh Tinh kia thua cho hắn cũng không sao.

......

Bạch Nhạc không có tâm tư suy nghĩ những chuyện này.

Mặc dù hắn cũng rất muốn cầm tất cả Tinh Tinh đặt được lên, kiếm lợi một chút, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chuyện tới mức này những thứ kia đã không quan trọng như vậy nữa.

Bình Luận (0)
Comment