Công kích bình thường chưa chắc có thể xuyên thấu không gian rơi đến trên thân Kỷ Linh, nhưng Đại Mộng Thiên Thu thì khác.
Chỉ cần khóa định khí tức đối phương, Bạch Nhạc liền có thể kéo đối phương vào trong ảo cảnh.
Chỉ tích tắc, Kỷ Linh sa vào huyễn cảnh.
Một mộng nghìn năm!
Đối với Kỷ Linh mà nói, công kích kiểu này tuyệt đối là trí mạng.
Phải biết, mặc dù hắn có thể đương cự với Bạch Nhạc, song đấy không phải vì thực lực bản thân hắn cường đại đến đâu, mà là bởi vì hắn có được đủ loại bảo vật, trong lúc chiến đấu, những bảo vật này mang đến trợ giúp cực lớn cho hắn, thậm chí khiến hắn phần nào chế áp Bạch Nhạc.
Nhưng mà, điều đó không có nghĩa là Kỷ Linh thật có thể so sánh với Bạch Nhạc!
Huyễn thuật thần thông nhắm thẳng đến thần hồn, công kích kiểu này tuyệt đối không đánh trả được, một khi rơi vào trong rồi, thậm chí đến cả cơ hội để phản kháng Kỷ Linh đều không có.
Xoáy vòng tới lui giữa trời, Tiểu Bạch Long mấy lần tưởng muốn kéo Kỷ Linh đi ra, song vẫn không đụng được đối phương mảy may!
Lực lượng Tiểu Hư Không Phù phóng thích một cách tự nhiên, cứ vậy miễn cưỡng cách tuyệt Kỷ Linh với không gian bên ngoài.
Chỉ là thời gian không thể duy trì quá lâu.
Cơ hồ đồng thời, trong phủ quận thủ, Kỷ Thần lập tức phát giác được tình huống dị thường.
Bản thân Tiểu Hư Không Phù vốn là vật bảo mạng do hắn đưa cho Kỷ Linh, hơn nữa lại trở về vị trí được đặt sẵn trong phủ, điều đó đồng nghĩa với, vô luận Kỷ Linh gặp phải phiền phức lớn cỡ nào, chỉ cần có thể trở về, nguy cơ liền theo đó kết thúc.
Mới đầu, Kỷ Thần thậm chí không quá để ý, gần gần chỉ liếc qua một cái liền thôi.
Rốt cuộc, ở trong phán đoán của hắn, một khi Kỷ Linh sử dụng Tiểu Hư Không Phù liền sẽ không còn có nguy hiểm nào nữa, chẳng qua là không thể như nguyện giết chết được Bạch Nhạc mà thôi.
Đối với hắn mà nói, sống chết của Bạch Nhạc còn không đủ nặng nhẹ.
Chỉ là, đợi khoảnh khắc, mãi vẫn không phát giác ra được Kỷ Linh trở về, trong lòng Kỷ Thần rốt cuộc dâng lên ý niệm chẳng lành.
Bước ra một bước, đột nhiên xé rách hư không, trực tiếp xuất hiện ở vị trí Kỷ Linh đáng nên phải trở về.
Vươn tay điểm ra xa xa, trong tích tắc, lực lượng Tiểu Hư Không Phù lần nữa được kích phát, cường hành kéo Kỷ Linh sang đầu bên kia.
Cùng lúc, bên trong Thiên Tinh Tháp, Kỷ Linh trực tiếp mất đi tung tích.
Chân mày đột nhiên hơi nhảy, Bạch Nhạc lập tức kịp có phản ứng, nhướng mày lên.
Thần hồn Kỷ Linh không tính mạnh, chỉ với thoáng chốc vừa rồi, thần hồn Kỷ Linh hẳn đã bị trọng thương.
Không cần nhiều, cùng lắm lại thêm thời gian chừng trăm nhịp thở, Bạch Nhạc liền có tự tin triệt để mạt trừ thần hồn Kỷ Linh, chém giết đối phương.
Nhưng đúng vào quan đầu này, Kỷ Linh bị cường hành kéo vào hư không, tan biến ở trong Thiên Tinh Tháp, thần hồn rốt cuộc tổn hại nghiêm trọng đến đâu, có thể khôi phục được hay không, Bạch Nhạc đều không dám xác định.
- Tiểu Bạch, thu lại đồ vật, chúng ta đi!
Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc lập tức trầm giọng lên tiếng phân phó.
Giết nhiều người như vậy, phong hiểm đã gánh, lúc này, tự nhiên không cần khách khí, cùng với Tiểu Bạch Long lấy đi không gian giới chỉ trên thi thể tất cả mọi người, đồng thời thu lại trận kỳ Thiên Huyễn Sát Trận lúc này đã mất đi người chủ trì.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, những thứ này đều là chiến lợi phẩm, tự nhiên không thể dễ dàng vứt bỏ.
Khoái tốc làm xong hết thảy, Bạch Nhạc không có bất kỳ do dự nào, thu Tiểu Bạch Long vào trong tay áo, kích hoạt lệnh bài thân phận trực tiếp rời khỏi Thiên Tinh Tháp, về lại trong tòa tiểu lâu của mình.
Dù đã làm xong những thứ kể trên, Bạch Nhạc vẫn chưa hoàn toàn yên tâm, nhân khi người khác còn chưa kịp phản ứng, Bạch Nhạc không đánh chào hỏi với bất kỳ ai, trực tiếp rời khỏi tiểu lâu, tìm đến một nơi ngóc ngách không người, trực tiếp thi triển ra Thiên Cơ Biến, biến ảo dung mạo, ẩn tàng trong đám đông, lẳng lặng chờ đợi sự tình lên men, cùng với theo dõi phản ứng của vị quận thủ kia.
... ..... .
- Linh nhi!
Cường hành thúc giục lực lượng Tiểu Hư Không Phù, kéo Kỷ Linh đi về, nhưng nháy mắt khi Kỷ Linh trở về, Kỷ Thần đột nhiên phát giác, thần hồn Kỷ Linh đã bị thương cực nghiêm trọng, nháy mắt, Kỷ Thần không khỏi biến sắc.
Ôm lấy thân thể Kỷ Linh, Kỷ Thần căn bản không kịp nghĩ nhiều, trực tiếp dùng lực lượng thần hồn bản thân đi ôn dưỡng cho thần hồn Kỷ Linh!
Chỉ là, tuy đã tận lực cứu trị, nhưng thần hồn bị thương quá nghiêm trọng, Kỷ Linh căn bản không cách nào tỉnh lại.
Nhận thức được thương thế Kỷ Linh cực nặng, tâm tình Kỷ Thần đột nhiên trầm xuống.
Kỷ Linh từ nhỏ được hắn sủng ái, thiên phú lại rất bình thường, có được tu vi như bây giờ đều là nhờ dùng không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo đổi lấy, thần hồn tự nhiên không mạnh, càng không có được ý chí cứng cỏi!
Lúc này, thần hồn Kỷ Linh ẩn ẩn đã có dấu hiệu sụp đổ!
Giả như phát hiện hơi chậm chút, dù thần linh có ra tay, sợ rằng cũng căn bản không cứu được Kỷ Linh.
Thậm chí, dù là lúc này, Kỷ Thần cũng căn bản không dám chắc có thể cứu tỉnh Kỷ Linh.
Lấy thần hồn bản thân không ngừng ôn dưỡng, đồng thời Kỷ Thần còn lấy ra linh dược ôn dưỡng thần hồn từ trên người, trực tiếp nhét vào trong miệng Kỷ Linh.