Bây giờ điều duy nhất hắn có thể làm chính là nghĩ cách ổn định thần hồn cho Kỷ Linh, không để thương thế tiếp tục có xu thế ác hóa.
Chỉ là, muốn để cho Kỷ Linh tỉnh lại, hắn căn bản không làm được.
Trọn nửa canh giờ trôi qua, thương thế Kỷ Linh rốt cục mới ổn định, nhưng mà cả người vẫn trong trạng thái ngủ say, không cách nào tỉnh lại.
Đến bước này, trong lòng Kỷ Thần đã rất rõ ràng, có thể chống được hay không, sợ rằng phải cần dựa vào ý chí của chính bản thân Kỷ Linh.
Giả như ý chí đủ kiên định, như vậy tùy theo thương thế thần hồn dần khôi phục, Kỷ Linh liền sẽ tỉnh lại.
Nhưng nếu ý chí sụp đổ, như vậy e rằng sẽ mãi mãi không cách nào tỉnh lại, còn sống như thế, tính ra có khác gì đã chết đâu.
Nhìn bộ dạng đáng thương bây giờ của đứa con trai độc nhất, dù với định lực như của Kỷ Thần đều không nhịn được rơi lệ.
Nhưng mà, khắc sau, phần bi thống kia liền hóa thành phẫn nộ và sát khí!
- Bạch Nhạc!
Miệng gầm lên một tiếng phẫn nộ, đạp bước đi ra, Kỷ Thần trực tiếp xé rách hư không, đến thẳng Thiên Tinh Tháp.
….
Đối với người khác mà nói, Thiên Tinh Tháp không dễ để đi vào, dù có bước được vào thì nhất định cũng phải tuân theo quy củ ở trong đó. Nhưng đối với Kỷ Thần mà nói, những quy củ này không nghi ngờ đều là thùng rỗng kêu to!
Thậm chí căn bản không chào hỏi với người Chúng Tinh Điện, Kỷ Thần trực tiếp xé rách không gian, cường hành xông lên tầng thứ năm Thiên Tinh Tháp.
Men theo khí tức vương lại, không tiêu tốn chút sức lực nào, Kỷ Thần liền đã tìm được đến nơi xảy ra chuyện.
Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại, chứng kiến rất nhiều thi thể vẫn đang trôi nổi giữa hư không, giờ này khắc này, dù là Kỷ Thần, trong lòng đều không khỏi trầm xuống!
Trước lúc tới, hắn vô thức cho rằng, chỉ vì Kỷ Linh chủ quan cho nên mới bị Bạch Nhạc đả thương.
Nhưng giờ tận mắt chứng kiến cảnh thi thể đầy đất, thậm chí còn cảm nhận được khí tức ba động do Thiên Huyễn Sát Trận lưu lại, suy đoán trước đó của hắn đã triệt để bị lật đổ.
Kỷ Linh không hề chủ quan sơ suất, thậm chí có thể nói đã làm hết chuẩn bị nên làm!
Nhưng dù là thế, kết cục sau cùng vẫn là thảm bại, thậm chí ngay cả trong tình huống có Tiểu Hư Không Phù hộ thân cũng không kịp thoát thân.
Điều này khó miễn có chút kinh người!
Bảo vật trên người Kỷ Linh đều là hắn đích thân ban tặng, uy lực lớn cỡ nào, hắn là người rõ ràng nhất.
Người bên cạnh Kỷ Linh cũng rất nhiều, đều là hắn tự thân mời chào thông qua đủ mọi cửa lối, thực lực ra sao trong lòng hắn cũng có phân tấc.
Mặc dù không dám nói là thiên tài đỉnh cấp chân chính, nhưng tuyệt đối cũng không phải Tinh Hải Cảnh bình thường có thể sánh bằng.
Dưới Hóa Hư, Kỷ Thần một mực cho rằng, vô luận gặp phải đối thủ gì, bằng vào những chuẩn bị này, Kỷ Linh chí ít có thể làm được toàn thân mà lui!
Nhưng từ dấu tích để lại trên chiến trường thì thấy, đám người phía Kỷ Linh gần như có thể nói là không có chút dư địa nào để hoàn thủ.
Dưới Hóa Hư, thiên tài có thể làm được điểm này, dù đưa mắt ra khắp toàn thiên hạ, sợ rằng cũng là phượng mao lân giác!
Mấy người lác đác kia, Kỷ Thần thậm chí có thể vươn đầu ngón tay ra để chỉ mặt gọi tên.
Nhưng mà, chẳng lẽ cái tên Bạch Nhạc đó lại có thể sánh với những thiên tài đỉnh nhọn kia?
Sắc mặt âm trầm dị thường, Kỷ Thần trực tiếp bay tới chỗ đám thi thể, tử tế kiểm tra từng vết thương, lấy đấy làm cơ sở thôi diễn tình cảnh trận chiến lúc ấy.
Cũng gần như đồng thời, hai đạo thân ảnh bỗng chợt xuất hiện bên trong Thiên Tinh Tháp.
Khẽ nhướng mày, ánh mắt băng lãnh của Kỷ Thần chuyển hướng đối phương.
Nhưng chỉ nháy mắt, Kỷ Thần liền đã thu liễm sát khí trong lòng, lạnh lùng cất tiếng nói:
- Giang tiên sinh tới đây làm gì?
- Quận thủ đại nhân vì sao mà tới, ta tự nhiên cũng vì thế mà tới.
Lắc lắc đầu, Giang Nhược Hư nhàn nhạt đáp nói.
- Giang Nhược Hư, người khôn không nói chuyện dong dài ... Chuyện này, ngươi có liên quan gì không?
Nghe được lời này của Giang Nhược Hư, Kỷ Thần không đè ép được lửa giận trong lòng nữa, lành lạnh mở miệng chất vấn.
- Làm càn! Ai cho ngươi lá gan dám nói chuyện như thế với tiên sinh!
Không đợi Giang Nhược Hư mở miệng, trong mắt Hàn Tinh đã đột nhiên chớp qua một đạo sát khí khủng bố, khí cơ trực tiếp khóa định Kỷ Thần, lành lạnh cất tiếng nói.
- Sớm nghe nói qua tên tuổi Hàn Tinh, hôm nay vừa khéo phân sinh tử một phen! Ta lại muốn xem xem, rốt cuộc ngươi có bản lãnh lớn cỡ nào, lại dám ngông cuồng trước mặt bản tọa!
Trong lòng Kỷ Thần vốn đã chất đầy sát ý, giờ Hàn Tinh lại đổ thêm dầu vào lửa, nháy mắt liền chọc giận hắn, lập tức không lùi nửa bước, lạnh giọng mở miệng nói.
- Lui xuống!
Nhướng mày, Giang Nhược Hư trầm giọng quát nói.
Hàn Tinh vốn đã định ra tay, nghe được tiếng quát của Giang Nhược Hư liền hừ lạnh một tiếng, quay đầu sang một bên, song cuối cùng vẫn giật lui nửa bước.
- Quận thủ đại nhân!
Hơi hơi ôm quyền, Giang Nhược Hư nhàn nhạt nói:
- Trong Thiên Tinh Tháp mặc dù không cấm chỉ giết chóc, song vẫn phải bảo chứng công bằng! Trước đó , lệnh lang dẫn người phong tỏa không gian tầng thứ năm này, cường hành bức ép người khác giao nộp tinh tinh, đã tính là trái quy củ! Chỉ là nếu Chúng Tinh Điện đáp ứng, ta liền cũng không cần phải nhiều lời.