- Nhưng mà, giờ lệnh lang lại dẫn người bố trí xuống sát trận vây công Bạch Nhạc!
- Bạch Nhạc là học sinh của Quan Lan ta, chuyện này, sợ rằng ngươi chẳng những phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng, còn phải cho Chúng Tinh Điện một câu trả lời thỏa đáng!
Ngữ khí Giang Nhược Hư rất nhẹ nhàng, nhưng ngôn từ lại như đao, từng bước ép sát!
- Nếu khuyển tử có thể tỉnh lại, ta tự nhiên sẽ cho Giang tiên sinh, cho Chúng Tinh Điện một câu trả lời thỏa đáng! Chỉ là, giờ đây, thần hồn hắn đã bị trọng thương, không rõ sống chết ... Hung thủ lại vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, sợ là các ngươi phải cho ta một lời giải thích thỏa đáng mới đúng?
Đột nhiên ngẩng đầu, Kỷ Thần chỉ về phía Giang Nhược Hư ở xa xa, lành lạnh hỏi ngược lại.
Nghe thế, dù là Giang Nhược Hư, trong lòng cũng không khỏi hơi nhảy.
Sở dĩ hắn chạy tới Thiên Tinh Tháp nhanh như vậy là vì nhận thấy Kỷ Thần có dị động, chứ kỳ thật rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kết quả thế nào, hắn đều không rõ ràng lắm.
Chỉ ẩn ẩn đoán được, hẳn là Kỷ Linh chịu thiệt, song không ngờ, Kỷ Linh lại bị Bạch Nhạc đả thương đến mức sinh tử bất minh.
Kỷ Thần yêu chiều đứa con trai độc nhất này thế nào, Giang Nhược Hư vô cùng rõ ràng, trong tình huống như thế, Bạch Nhạc vẫn có thể ngăn được sát cục từ Kỷ Linh, quả thực rất không tầm thường!
Giờ lại biết, Bạch Nhạc chẳng những giết chết tất cả những người khác, thậm chí ngay cả Kỷ Linh đều khó thoát kiếp nạn, điều này khó miễn có chút quá khoa trương.
- Là Thiên Huyễn Sát Trận!
Chỉ thoáng chốc, Hàn Tinh đã tử tế dò xét xong hiện trường xung quanh, thậm chí kiểm tra qua một số thi thể, lui về lại bên ncạnh Giang Nhược Hư, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Tổng cộng mười ba người, trong đó bốn người chết bởi kiếm thương, một kiếm mà chết! Hẳn là do Bất Nhị khoái kiếm.
Thoáng ngừng một lát, Hàn Tinh nói tiếp:
- Nguyên nhân cái chết của những người khác thì hơi kỳ quặc chút, ba người bị kiếm khí giảo sát, thi thể đều không lưu lại, số khác ... Thì chết bởi móng vuốt … Long tộc!
- Long tộc? !
Nghe được cái tên này, đừng nói Giang Nhược Hư, ngay cả Kỷ Thần đều không khỏi khẽ nhíu mày.
Long tộc cực ít khi hiện thế, đừng nói Kỷ Linh, dù là lấy thân phận như bọn hắn cũng chỉ biết được, chỉ ở trong Chúng Tinh Thần Vực mới có tung tích Long tộc.
Sao đột nhiên Bạch Nhạc lại kéo lên quan hệ với Long tộc?
Nhưng mà, phân tích của Hàn Tinh vẫn chưa kết thúc.
- Còn nữa, nơi này có khí tức Tiểu Hư Không Phù ... Kỷ Linh có thể thoát thân, ắt hẳn là nhờ sử dụng Tiểu Hư Không Phù! Không có thực lực Hóa Hư thì không cách nào ngắt được Tiểu Hư Không Phù phóng thích lực lượng, nếu quận thủ không nói sai, như vậy... Giải thích duy nhất chính là thần thông huyễn thuật!
Lúc nói ra lời này, ngữ khí Hàn Tinh chém đinh chặt sắt.
Nháy mắt, vô luận là Giang Nhược Hư hay Kỷ Thần đều không khỏi gắt gao nhíu mày.
Hết thảy nơi đây đều lộ ra quỷ dị, phảng phất có một đoàn sương mù bao phủ, khiến người khó mà thấy được chân tướng.
Không ai hoài nghi phán đoán của Hàn Tinh!
Mặc dù Kỷ Thần hận không thể đánh một trận Hàn Tinh, song trong lòng hắn cũng hiểu, phán đoán của Hàn Tinh cực kỳ tinh chuẩn, gần như không có điểm nào để bắt bẻ.
Hắn không lý do nào để nói dối, như vậy ... Chuyện này tất có kỳ quặc!
Chẳng lẽ, còn có người khác nhúng tay vào?
Như vậy người nhúng tay kia là ai, rốt cuộc có ý gì? !
- Nhất định phải tìm được Bạch Nhạc mới có thể biết rõ ràng chân tướng sự tình.
Nhìn vào Giang Nhược Hư, Hàn Tinh nhẹ giọng nói.
…
Nhất định phải tìm được Bạch Nhạc!
Câu nói kia nháy mắt liền nhắc nhở Kỷ Thần!
Nhất định phải bắt lại Bạch Nhạc trước khi Giang Nhược Hư tìm tới.
Bạch Nhạc là người của Quan Lan, giờ lại triển hiện ra thiên phú và thực lực cường đại như vậy, Giang Nhược Hư tất sẽ bảo hộ Bạch Nhạc.
Vô luận là ai cũng sẽ không thật muốn đối đầu với Giang Nhược Hư.
Một khi để cho Giang Nhược Hư trước một bước phát hiện Bạch Nhạc, mang về Quan Lan thư viện, như vậy dù là hắn, sợ rằng cũng căn bản đừng hòng nghĩ đến chuyện giết chết Bạch Nhạc.
Đây là điều vô luận thế nào hắn cũng không thể dung nhẫn.
Giờ Kỷ Linh sống chết còn chưa biết, nếu không giết chết Bạch Nhạc, hắn làm sao cam tâm cho được?
Gần như đồng thời, ánh mắt Giang Nhược Hư cũng đã lần nữa rơi trên thân Kỷ Thần.
- Quận thủ đại nhân, Bạch Nhạc là người của Quan Lan chúng ta, xảy ra chuyện lớn như vậy, làm sao cũng phải cho hắn cơ hội để tự biện!
Cười lạnh một tiếng, Kỷ Thần âm trầm nói:
- Giang tiên sinh, đừng quên... Nơi này là Đông Nam quận, là Vân Thành của ta!
Có mấy lời không cần thiết phải nói quá rõ, nhưng Kỷ Thần lại đã triển hiện ra lòng tin cường đại.
Ở nơi khác, hắn chưa hẳn đã là đối thủ của Giang Nhược Hư, nhưng Vân Thành nói thế nào cũng là địa bàn của hắn!
- Vân Thành không phải của riêng ai cả, Vân Thành là của người trong thiên hạ... Quận thủ đại nhân, đừng quá mức tự tin.
Cười nhẹ một tiếng, Giang Nhược Hư tùy ý nói.
- Hàn Tinh, chúng ta đi!
Lạnh lùng trừng mắt nhìn Kỷ Thần một cái, Hàn Tinh nhàn nhạt nói:
- Quận thủ đại nhân ... Rồi sẽ có cơ hội thỉnh giáo ngài thôi, hy vọng ngày đó đừng tới quá muộn!