Hàn Tinh đứng ở trước mặt Giang Nhược Hư yên lặng hồi lâu, lúc này đột nhiên mở miệng nói.
- Hả?
Giang Nhược Hư vẫn híp mắt, biếng nhác hỏi nói.
- Thế này tựa hồ hơi khác với Đái Chấn trong ấn tượng... Nếu nói gần gần chỉ là Thiên Ưng Đấu Thể đột phá, sợ rằng không đến được trình độ kia.
Sau một phen cân nhắc, Hàn Tinh lần nữa nói.
- Vậy ngươi cho rằng là vì cái gì?
Giang Nhược Hư tùy ý hỏi.
- Ta không nói rõ được, có thể hắn được đến kỳ ngộ nào đó?
Thoáng khẽ nhíu mày, Hàn Tinh khó hiểu nói.
- Tiểu tử kia quá mức rêu rao... Có chút đắc ý quên hình!
Khóe miệng hiện lên ý cười, Giang Nhược Hư thong thả mở miệng nói:
- Thúc giục tiểu Nhã một tiếng, cứ bảo ta nói... Để nàng trong vòng nửa tháng kết thúc khảo hạch lần này!
Nghe được lời này của Giang Nhược Hư, trong mắt Hàn Tinh lần nữa lộ ra một tia thâm thúy, yên ắng phút chốc, sau cùng vẫn theo lời lui xuống.
…
Trước nay tiểu Nhã chưa từng quấn quít như vậy bao giờ.
Nàng vốn xuất thân rất tốt, thiên phú bản thân lại vô cùng nổi trội, tuổi còn trẻ liền bái nhập Quan Lan thư viện, có thể nói tiền đồ vô lượng.
Nhưng giờ đây, đang yên đang lành lại đột nhiên đụng phải khảo nghiệm như vậy.
Cũng không biết là Giang tiên sinh suy nghĩ thế nào, khăng khăng cứ muốn giao chuyện này cho nàng!
Trước giờ Quan Lan đâu có tiền lệ để học sinh đi chọn học sinh, thế còn ra thể thống gì.
Nếu không phải Hàn Tinh đại nhân tự thân truyền lời, thậm chí nàng căn bản sẽ không tin tưởng.
Nhưng mà, chuyện tới nước này, oán giận cũng là vô ích.
Ngẫm lại, tiểu Nhã quyết định vẫn phải đi tìm Đái Chấn!
Mặc dù đứa này nhân phẩm không ra sao cả, nhưng nàng không muốn thừa nhận cũng không được, qua đoạn thời gian tiếp xúc vừa rồi, đứa này quả thực phù hợp nhất với tiêu chuẩn chọn người của Quan Lan, hơn nữa, nghĩ đến yêu cầu trước đó của Hàn Tinh đại nhân, muốn nói bí mật Thất Tinh tháp cho đối phương biết, thế là liền cũng không có gì do dự.
Muốn tìm Đái Chấn không hề là chuyện dễ dàng.
Thứ nhất là Đái Chấn hành tung bất định, hôm nay khiêu chiến đứa này, ngày mai khiêu chiến đứa kia, hơn nữa, không có tinh thần cố định để đặt chân liền không cách nào khôi phục lực lượng trong Thiên Tinh Tháp, một khi linh lực hao hết, nhất định phải rời khỏi Thiên Tinh Tháp để ra ngoài bổ sung.
Cũng may tiểu Nhã vô cùng quen thuộc tầng này, vẻn vẹn chỉ tiêu tốn một ngày liền tìm được Bạch Nhạc trước khi hắn khiêu chiến Lưu Tùy Vân.
- Này, ngươi qua đây, ta có lời muốn nói với ngươi.
Dù đã làm ra quyết định, song đối với Bạch Nhạc, sắc mặt tiểu Nhã vẫn không dễ nhìn, ngữ khí cứng ngắc mở miệng nói.
Bạch Nhạc lại không mấy để tâm, mấy ngày này, hắn không ít chịu mắt lạnh từ nữ nhân này, đại nhân không chấp tiểu nhân, không so đo với nàng là được!
- Tiểu Nhã tỷ, ngọn gió nào thổi ngươi tới đây?
Vui vẻ ôm quyền hành lễ, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói.
- Họ Lưu đã nói qua với ngươi rồi đúng không?
- Cái gì?
Nhìn vào tiểu Nhã, Bạch Nhạc ngơ ngác hỏi ngược lại:
- Tiểu Nhã tỷ, ngươi đột nhiên hỏi ra một câu không đầu không đuôi, ai biết ngươi đang nói cái gì?
- Quan Lan!
Nhìn vào Bạch Nhạc, từ trong miệng tiểu Nhã lạnh lùng phun ra hai chữ.
Nghe thế, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi đột nhiên hơi nhảy.
Chỉ vào lỗ mũi mình, Bạch Nhạc kinh ngạc thốt lên:
- Tiểu Nhã tỷ, không lẽ ngươi muốn thu ta vào Quan Lan?
Bộ dạng thiếu đánh đó của Bạch Nhạc khiến tiểu Nhã hận không thể một quyền đánh cho mặt hắn nở hoa.
Nếu không phải nghĩ đến phân phó của Hàn Tinh đại nhân, nàng mới lười nhác nói nhiều với gia hỏa này.
- Làm sao, ngươi còn không nguyện ý?
- Không phải ý này!
Cười nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc giang tay ra nói:
- Đây không phải bất ngờ mà, loại tiểu nhân vật như ta cũng có cơ hội bái nhập Quan Lan?
Hít sâu một hơi, cố nén kích động xoay người rời đi, tiểu Nhã lạnh lùng nói:
- Với phẩm tính của loại người như người, ta không cảm thấy có tư cách bái nhập Quan Lan, nhưng mà, Thiên Ưng Đấu Thể thật có chỗ thích hợp, đoạn thời gian này ngươi cũng tính là chịu khó ...
Nghe vậy, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi sợ hãi thất kinh!
Mấy ngày nay, đúng là tu luyện rất hăng say, nhưng cũng bởi thế, ý thức nguy hiểm lại hạ thấp đi nhiều.
Giờ nghe tiểu Nhã nói vậy, Bạch Nhạc lập tức ý thức được, đoạn thời gian này mình đúng là có chút đắc ý quên hình, vốn đức hạnh Đái Chấn thế nào, sợ rằng người quen biết trong lòng đều có số, giờ liều mạng tu hành như vậy, thực lực lại càng lúc càng tăng, không khiến người hoài nghi cũng khó.
Giờ vấn đề ở chỗ, người hoài nghi là tiểu Nhã hay vị Giang tiên sinh đứng ở phía sau.
Nghĩ đến đây, mí mắt Bạch Nhạc không khỏi hơi nhảy:
- Tiểu Nhã tỷ, ta nghe nói, Quan Lan thu người, hình như không phải là điều mà một học sinh bình thường có thể quyết định được? Không lẽ đây là ý của Giang tiên sinh?
Hừ nhẹ một tiếng, lúc này tiểu Nhã mới lạnh lùng nói:
- Đây là khảo nghiệm mà Hàn Tinh đại nhân cho ta, không liên quan gì tới ngươi, không cần tự mình đa tình, loại người như ngươi, còn chưa đủ tư cách khiến Giang tiên sinh để ý tới.
Nghe vậy, lúc này Bạch Nhạc mới yên tâm phần nào.