- Ngươi không cần nghĩ xa như vậy, bằng vào bản lĩnh của ngươi, cách bước đến tầng thứ bảy còn xa lắm ... Đời này, ta thấy chưa hẳn đã có hi vọng.
Hừ lạnh một tiếng, tiểu Nhã lần nữa mở miệng chế nhạo nói.
Nghe được lời này của tiểu Nhã, Bạch Nhạc mới hồi thần lại, hắn tự nhiên cũng biết tiểu Nhã đây là hiểu lầm tâm tư mình, chẳng qua, đối với Bạch Nhạc mà nói, hiểu lầm này không nghi ngờ là vừa khéo.
- Tiểu Nhã tỷ nói đùa, tự ta có bao nhiêu cân lượng chẳng lẽ ta còn không rõ ràng.
Nhún nhún vai, Bạch Nhạc tùy ý mở miệng nói.
Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc nói tiếp:
- Đa tạ tiểu Nhã tỷ, Đái Chấn nhớ kỹ trong lòng!
- Không cần cảm tạ ta! Huống hồ, ngươi có thể tiến vào Quan Lan hay không, ta nói không tính!
Hừ lạnh một tiếng, làm xong hết thảy chuyện nên làm, tiểu Nhã không để ý Bạch Nhạc nữa mà trực tiếp xoay người rời đi!
... ... ..... .
- Đái Chấn... Ngươi xác định, người ngươi thôi tiến là Đái Chấn?
Ly khai Thất Tinh tháp, tiểu Nhã lần nữa đi tới biệt viện nơi Giang Nhược Hư đang ở, lần này không những thấy được Hàn Tinh, thậm chí còn như nguyện thấy được Giang Nhược Hư.
Nghe xong tiểu Nhã báo cáo, Hàn Tinh nhàn nhạt hỏi.
- Vâng!
Hơi trầm mặc khoảnh khắc, tiểu Nhã cấp ra đáp án.
- Chẳng phải khi trước ngươi vẫn luôn khó chịu với hắn ư?
Hàn Tinh lần nữa hỏi lại.
- Vâng!
Cũng không giấu giếm, tiểu Nhã thành thật đáp nói:
- Người này mới vừa bước đến tầng thứ sáu ta liền đã để ý, Thiên Ưng Đấu Thể đúng thật có chỗ thích hợp, thời gian ba tháng qua cũng chứng minh tiềm lực của hắn ... Nếu chỉ xét tiềm lực mà nói, quả thực phù hợp với điều kiện gia nhập Quan Lan.
- Còn có lời gì, không ngại nói thẳng luôn đi.
Khá là hứng thú nhìn vào tiểu Nhã, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói tiếp.
Giang Nhược Hư mở miệng, trong lòng tiểu Nhã lập tức khẽ run, thành thật đáp nói:
- Đệ tử có một chuyện không hiểu! Còn mong tiên sinh chỉ giáo!
- Hả?
- Xin hỏi tiên sinh, Quan Lan ta thu đệ tử, rốt cuộc thiên phú và tiềm lực trọng yếu, hay là phẩm tính càng trọng yếu?
Cắn răng, tiểu Nhã cuối cùng vẫn hỏi ra nghi hoặc trong lòng bấy lâu.
- Nói vậy, ngươi cảm thấy phẩm tính tên Đái Chấn này không hợp?
Giang Nhược Hư không đáp ngay mà nhàn nhạt hỏi ngược lại.
- Vâng!
Gật gật đầu, tiểu Nhã không chút do dự đáp nói:
- Người này trước kia từng làm nhiều việc xấu, đến sau được Kỷ Linh nhìn trúng, nhờ đó mới tẩy thoát ác danh, nhưng mà, lúc hắn đi theo Kỷ Linh rõ ràng cũng làm ác, dù là hiện nay ... Phú quý của hắn, nghe đồn cũng là nhờ giết chết người cung cấp manh mối mới đổi lấy được, người như thế, đệ tử thực sự cho rằng, không có tư cách để bái nhập Quan Lan, còn mong tiên sinh dạy ta!
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Giang Nhược Hư nhẹ giọng nói:
- Học sinh Quan Lan ta, phẩm tính tự nhiên càng quan trọng hơn thiên phú và tiềm lực, điểm này không thể nghi ngờ! Chỉ là, nếu đã vậy... Sao ngươi còn muốn tiến cử hắn?
Ngữ khí Giang Nhược Hư rất nhẹ nhàng, song vẫn mang đến cho tiểu Nhã cảm giác áp bách không nói được nên lời.
Ngẩng đầu liếc nhìn Hàn Tinh một cái, tiểu Nhã hạ định quyết tâm, mở miệng nói tiếp:
- Bởi vì ở những phương diện khác, người này đúng thật phù hợp với yêu cầu, hơn nữa, Hàn Tinh đại nhân yêu cầu ta trong vòng nửa tháng nhất định phải cho ra đáp án.
- Cho nên ngươi đề cử hắn... Nhưng trong lòng ngươi vẫn kiên trì cho rằng Quan Lan không nên thu hắn?
- Vâng!
Gật gật đầu, tiểu Nhã đáp nói.
- Tốt!
Khẽ gật đầu, Giang Nhược Hư thong thả nói:
- Vậy liền như ngươi mong muốn!
- Hả?
Nghe được hồi đáp của Giang Nhược Hư, dù là tiểu Nhã cũng không khỏi ngây ngốc, đây là ý gì?
Liếc nhìn tiểu Nhã một cái, lúc này Giang Nhược Hư mới nói tiếp:
- Ta nói, lần này là khảo nghiệm đối với ánh mắt của ngươi, thu người vào Quan Lan hay không, nếu thu thì người nào, tất cả đều do ngươi quyết định! Khảo nghiệm với ngươi quan trọng hơn so với thu ai đó vào Quan Lan.
- Nếu ngươi đã cho rằng phẩm tính quan trọng hơn thiên phú và tiềm lực ... Vậy liền như ngươi mong muốn! Ngươi phải nhớ kỹ, Quan Lan không phải Quan Lan của riêng ta, mà là Quan Lan của các ngươi... Là Quan Lan của mỗi một vị học sinh Quan Lan!
Chậm rãi đứng dậy, Giang Nhược Hư mỉm cười mở miệng nói.
- Đa tạ tiên sinh!
Nháy mắt, tiểu Nhã cảm động đến vành mắt ửng hồng, suýt thì rơi lệ.
- Được rồi, ngươi lui xuống đi!
Khoát khoát tay, Giang Nhược Hư hiển nhiên không có ý tiếp tục nói chuyện với tiểu Nhã, trực tiếp hạ lệnh trục khách.
Đợi sau khi tiểu Nhã rời đi, lúc này Hàn Tinh mới nhịn không được hỏi.
- Tiên sinh, tên Đái Chấn kia không phải là ...
Mỉm cười, Giang Nhược Hư tùy ý nói:
- Trước giờ ta chưa từng nói qua muốn thu hắn vào Quan Lan, chỉ cần nói cho hắn biết bí mật về Thất Tinh Tháp là được rồi! Huống chi, ta cho rằng, bây giờ Quan Lan cự tuyệt, đối với hắn mà nói... Khả năng sẽ càng có ích!
Hơi ngớ, Hàn Tinh tựa hồ nghĩ đến điều gì, cũng theo đó trầm mặc.
- Đi thôi, nên làm đều đã làm ... Tiếp theo, có thể đi được bao xa, vậy liền phải xem chính hắn.
... ... ..... .