Trên đời này chuyện thống khổ nhất không ngoài trước dành cho hi vọng, sau đó lại dập tắt hi vọng!
Bái nhập Quan Lan, đối với bất cứ người nào mà nói, đấy đều là một chuyện đáng để hưng phấn.
Đái Chấn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật, bằng vào Thiên Ưng Đấu Thể cùng với biểu hiện đoạn thời gian, trực tiếp khiến cho tiểu Nhã muốn thôi tiến vào Quan Lan, chuyện này không biết khiến bao nhiêu người đỏ mắt.
Nhưng kết quả sau cùng lại là điều ai cũng không nghĩ tới!
Đái Chấn bị cự tuyệt!
Hơn nữa, tiểu Nhã cũng không hề giấu giếm lý do cự tuyệt!
Với học sinh Quan Lan, phẩm tính càng quan trọng hơn thiên phú và tiềm lực.
Chỉ bằng câu đánh giá này, nhất thời đánh Đái Chấn đến chỗ vạn kiếp bất phục!
Dù Đái Chấn có kiêu ngạo thế nào đi nữa, giờ bị đả kích như thế, trong lòng sao tránh khỏi thất vọng?
Trong mấy ngày sau đó, Đái Chấn vốn tràn ngập tự tin, kiên cường bỗng trở nên tiêu trầm, biến thành kẻ thất bại túy sinh mộng tử, rơi rớt trần ai, không khiến người nào để mắt tới nữa.
…
- Gỗ mục không thể điêu!
Thoáng khẽ híp mắt, Kỷ Thần lạnh lùng đánh giá nói.
Vốn hắn ký thác kỳ vọng đối với tên Đái Chấn này, nhưng thật không ngờ, chẳng qua mới bị Quan Lan cự tuyệt thôi, chỉ chút thất bại cỏn con đó, lại lần nữa khiến đứa này lộ ra nguyên hình.
Cả ngày nát rượu, lưu luyến thanh lâu sở quán, đúng thật là một bãi bùn nhão!
Dù hắn đã phái người đi tiếp xúc, song vẫn không cách nào kích lên đấu chí của Đái Chấn, cả người phảng phất cứ vậy triệt để phế đi!
Trọn vẹn một tháng, Đái Chấn không bước vào Thất Tinh Tháp nửa bước, càng đừng nói lần nữa tỉnh lại.
Giờ nghe được thuộc hạ hồi báo, Kỷ Thần triệt để mất đi nhẫn nại đối với Đái Chấn.
Trên thực tế, không chỉ là Kỷ Thần, rất nhiều người bởi vì Đái Chấn bước vào tầng thứ sáu Thiên Tinh Tháp, triển hiện ra lực lượng đáng gờm mới để ý tới hắn, lúc này cũng dồn dập vứt bỏ kỳ vọng với đứa này.
Thành tựu một người rất khó, nhưng hủy diệt một người lại dễ dàng nhiều.
Chẳng qua một tháng ngắn ngủi, Đái Chấn dần dần phai nhạt ra khỏi tầm nhìn của tất cả mọi người, không còn ai để ý hắn đang làm gì nữa.
Tự nhiên càng không ai chú ý tới, Đái Chấn bị tất cả mọi người lãng quên, theo đó yên ắng biến mất khỏi tầm nhìn chúng nhân, giờ đây lại lần nữa quay về Thiên Tinh Tháp!
..... .
Nếu nói, trước đó đa phần mới chỉ là suy đoán của cá nhân Bạch Nhạc, như vậy sau khi chuyện Quan Lan cự thu hắn truyền ra, Bạch Nhạc liền hoàn toàn có thể xác định.
Hết thảy tiếp sau đó, chẳng qua là quá trình chập phục một cách đầy tự nhiên!
Dù đã “ngủ đông” hai tháng, lúc quay về Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc vẫn cực kỳ đê điệu, căn bản không lại đi trêu chọc bất cứ kẻ nào, cứ thế yên ắng trốn ở trong góc, lặng lẽ tu hành!
Mặc dù tiến độ chậm chút, song may nhờ tích lũy trước đó đã tương đối đủ đầy, thế nên cũng không vội ở nhất thời.
Dục tốc thì bất đạt!
Trước có chút đắc ý quên hình, như thế liền tất phải trả ra đại lớn, không có gì để oán giận cả.
Đương nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều quên mất Bạch Nhạc!
Chí ít có một người khác với số đông còn lại!
Không lâu sau khi Bạch Nhạc yên ắng quay về Thất Tinh Tháp, Lưu Tùy Vân liền tìm tới.
- Đái gia, nghe nói gần đây ngươi sống rất thoải mái, sao không mang ta theo?
Lần nữa nhìn thấy Lưu Tùy Vân, lại nghe được kiểu cách xưng hô hài hước này, Bạch Nhạc không nhịn được cười khổ.
- Lưu đại ca, ngươi không cần phải trêu ghẹo ta... Ta đã đủ thảm lắm rồi.
- Thảm ư?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Lưu Tùy Vân một câu hai ý nghĩa nói:
- Sao ta lại có cảm giác, ngươi đang vui ở trong đó!
Mí mắt hơi nhảy, Bạch Nhạc lập tức hiểu ra, phen diễn kịch vừa qua, sợ rằng không giấu diếm được Lưu Tùy Vân, chẳng qua, hiển nhiên Lưu Tùy Vân biết cũng có hạn, cùng lắm là cảm thấy hắn cố ý lừa gạt người khác, chứ chưa thể nào nghi ngờ thân phận hắn được.
Tâm niệm điện chuyển, Bạch Nhạc liền có chủ ý.
- Lưu đại ca, biết ngay không thể giấu qua được ngươi, chỉ là, ngàn vạn đừng lộ đi ra ... Mạng nhỏ này của ta, khả năng liền nắm chặt ở trong tay ngươi.
Bạch Nhạc thống khoái thừa nhận như vậy, nhất thời khiến Lưu Tùy Vân hơi có chút giật mình.
Bất giác nghĩ lại, trong lòng không khỏi càng thêm tán thưởng Bạch Nhạc.
- Thú vị đấy... ở chỗ ta có rượu, thế nào, tới uống mấy chén?
Liếc mắt nhìn Lưu Tùy Vân một cái, Bạch Nhạc lập tức khom người cúi đầu:
- Đa tạ Lưu đại ca!
- Không cần khách khí!
Cười nhẹ một tiếng, Lưu Tùy Vân lập tức dẫn Bạch Nhạc tới tinh thần nơi mình đang ở.
- Chỗ này của ta có thể cho ngươi mượn tạm để tu hành, chẳng qua... Chuyện của ngươi, ta sẽ không hỏi, tính là kết giao bằng hữu với ngươi.
Lấy rượu đưa cho Bạch Nhạc, Lưu Tùy Vân tùy ý mở miệng nói.
- Đa tạ!
Lần nữa cảm tạ một tiếng, Bạch Nhạc thoáng chút trầm ngâm, lát sau mới mở miệng nói:
- Chỉ là tiểu đệ rất hiếu kỳ, tại sao Lưu đại ca nguyện ý giúp ta?
Nội tình bên trong thế nào, Bạch Nhạc tuyệt đối sẽ không giải thích cho Lưu Tùy Vân, song thái độ này của đối phương, quả thực khiến Bạch Nhạc không khỏi ngạc nhiên.