Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 1821 - Chương 1820: Nói Gì Nắm Chặt, Không Chịu Nhận Mệnh Thôi (2)

Chương 1820: Nói gì nắm chặt, không chịu nhận mệnh thôi (2) Chương 1820: Nói gì nắm chặt, không chịu nhận mệnh thôi (2)

Tuy nói trước kia hai người đúng thật có chút giao tình, song chẳng qua chỉ là gặp dịp thì chơi, không có cảm tình gì thực chất cả.

- Năm đó đại sư chỉ điểm cho ta từng nói, vạn sự trên đời này chạy không thoát khỏi chữ duyên, ta có duyên với Phật... Ngươi chỉ cần xem như giữa ta với ngươi có duyên là được rồi.

Cười nhẹ một tiếng, Lưu Tùy Vân cũng không nhiều lời, một câu nói hời hợt liền lược đi.

Lần nữa nói cảm tạ, Bạch Nhạc không tiếp tục truy hỏi căn nguyên.

Vô luận thế nào, có Lưu Tùy Vân che lấp, quả thực giúp ích hắn rất nhiều trong quá trình tu hành, đồng thời sẽ không dẫn lên người nào chú ý.

Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.

Thoáng chớp mắt, lại hơn nửa năm trôi qua.

Tính toán thời gian, cách Chúng Tinh Thần Vực mở ra chỉ còn chừng hơn một năm.

Hơn nửa năm này, tu vi Bạch Nhạc tu vi không ngừng đề thăng, đã tiến sát đến quan khẩu Tinh Hải hậu kỳ!

Chỉ cần Bạch Nhạc nguyện ý, tùy thời đều có thể đột phá!

Nhẩm tính một phen, Bạch Nhạc biết, mình ngủ đông thế là đủ rồi.

Nhưng mà, đối với bước vào tầng thứ bảy, Bạch Nhạc nhiều ít vẫn có chút không nắm chắc.

Chuyện tới nước này, trong lòng Bạch Nhạc rất rõ ràng, một khi lần nữa bại lộ trong tầm mắt người khác, bản thân liền chỉ có một lần cơ hội ra tay, nếu thất bại, lập tức sẽ bại lộ thân phận, tới khi ấy, Kỷ Thần tất không bỏ qua cho hắn!

Thậm chí dù là Giang Nhược Hư cũng sẽ không vươn tay cứu viện!

Giang Nhược Hư mượn tiểu Nhã chỉ điểm cho hắn, đồng thời cự tuyệt hắn dùng thân phận Đái Chấn gia nhập Quan Lan, điều này bằng với đưa ra điều kiện!

Muốn Giang Nhược Hư trợ giúp, hắn nhất định phải đăng đỉnh Thất Tinh Tháp!

Đây cũng là điều kiện gặp lại mà trước kia Giang Nhược Hư đã nói với hắn.

Nếu bại ... Kẻ thất bại, tự nhiên không có giá trị để người che chở.

Trước khi xông tầng thứ bảy, Bạch Nhạc tưởng muốn thăm dò Lưu Tùy Vân.

- Lưu đại ca, về tầng thứ bảy... Ngươi hiểu được bao nhiêu?

Hơn nửa năm qua, Lưu Tùy Vân đúng thật đã tuân thủ hứa hẹn, từ đầu đến cuối chưa từng hỏi qua Bạch Nhạc nửa lời, trừ tu hành, đôi bên chỉ tán gẫu.

Giờ đây, Bạch Nhạc lần nữa mở miệng hỏi chuyện, trên khóe môi Lưu Tùy Vân bất giác hiện lên ý cười.

- Làm sao, ngươi muốn xông tầng thứ bảy?

- Nếu đã bước vào Thất Tinh Tháp, tự nhiên phải có mục tiêu để phấn đấu chứ.

Cười nhẹ một tiếng, Bạch Nhạc không đáp thẳng.

- Mỗi năm đều có người muốn xông tầng thứ bảy, đáng tiếc... Ngươi có biết, qua nhiều năm vậy rồi, đã mấy người thành công chưa?

Lười nhác nhìn Bạch Nhạc một cái, Lưu Tùy Vân nhẹ giọng hỏi ngược lại.

- Không biết! Cũng không cần biết, chỉ cần có người từng thành công liền đáng để đi thử một lần.

Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh hồi đáp.

- Có chí khí!

Giơ ngón tay cái lên tán thưởng Bạch Nhạc, Lưu Tùy Vân khẽ cười nói:

- Vậy ta chúc ngươi nhiều may mắn!

Thoáng ngừng một lát, Bạch Nhạc hỏi dò:

- Lưu đại ca cho rằng, lấy ngươi, hoặc nói cách khác, lấy thực lực tất cả mọi người ở tầng thứ sáu này mà nói, khoảng cách xông đến tầng thứ bảy còn có chênh lệch bao lớn?

Nheo mắt lại, Lưu Tùy Vân nhìn Bạch Nhạc nửa ngày, mãi lúc sau mới mở miệng hồi đáp:

- Sai một ly đi ngàn dặm, đạo lý này ngươi hẳn nên rõ ràng hơn ta... Ngươi hỏi vậy chính là không có nắm chắc, nếu đã thế, hà tất phải mạo hiểm.

Nghe được lời này của Lưu Tùy Vân, Bạch Nhạc không khỏi sa vào trầm ngâm.

Không có nắm chắc ư?

Trên đời này lại có mấy chuyện thực sự nắm chắc rồi mới có thể đi làm?

Con đường hắn đang đi, có chuyện nào là thực sự nắm chắc? !

Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc phảng phất nghĩ thông điều gì, trên mặt lần nữa lộ ra ý cười:

- Mọi việc đều chưa nhất định, nói gì tới nắm chắc ... Trừ chuyện không lường được ra, liền chỉ có một trái tim không chịu thua, không chịu nhận mệnh thôi.

- Không chịu thua, không chịu nhận mệnh ...

Chậm rãi lặp lại một lần tám chữ này, trong mắt Lưu Tùy Vân chớp qua một tia tán thưởng, vỗ tay cười lớn nói.

- Hay lắm hay lắm! Tám chữ này đúng là nói đến tâm khảm!

- Chẳng qua là tả chiếu vận mệnh đời này của ta thôi ...

Khẽ cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.

Khóe miệng nhếch lên ý cười ra chiều cân nhắc:

- Xem ra, ngươi đã hạ quyết định?

- Không sai!

Gật đầu, Bạch Nhạc cũng không che lấp, trực tiếp đáp nói:

- Chẳng qua, trước khi bước vào tầng thứ bảy, ta còn có một việc phải làm!

- Hả?

Thoáng có chút kinh ngạc, Lưu Tùy Vân hiếu kỳ hỏi:

- Việc gì?

- Khiêu chiến!

Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi phun ra một hơi trọc khí, trầm giọng đáp.

Thoáng ngẩn người, nhưng ngay lập tức Lưu Tùy Vân liền hồi thần:

- Ngươi muốn khiêu chiến một lần những người ở trong này?

- Không sai!

Gật gật đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp nói.

- Nếu đã phải muốn bước đến tầng thứ bảy, làm chuyện này thì có ý nghĩa gì?

Lưu Tùy Vân nghi hoặc không hiểu.

Nhoẻn miệng cười, trong mắt Bạch Nhạc chớp qua một tia ngạo ý, bình thản mở miệng nói:

- Cả đời này của ta, giao thủ với người, chưa từng thất bại!

Lúc lời này thốt ra khỏi miệng, phảng phất có một cỗ khí tức phun ra, tình tự đè nén trong đoạn thời gian qua cũng theo đó bộc phát!

Tròng mắt thoáng khẽ co rụt lại!

Bình Luận (0)
Comment