Dù sớm đã có một ít suy đoán, nhưng khi Bạch Nhạc nói ra câu này, trong lòng Lưu Tùy Vân không khỏi bởi thế mà có chút kinh ngạc!
Lời này, có phải quá tự cao tự đại rồi không?
Trong đương thế, người duy nhất xứng với câu nói này, sợ rằng chỉ có vị đệ nhất thiên kiêu Cố Vong Tình kia.
Khí phách người này có thể so với Cố Vong Tình!
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Nhìn vào Bạch Nhạc, Lưu Tùy Vân từ tốn hỏi.
- Chẳng phải Lưu đại ca sớm đã đoán được rồi sao?
Khóe miệng lộ ra ý cười xán lạn, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói.
Trên đời này người thông minh trước giờ vốn không ít, từ sau khi Bạch Nhạc ý thức được, thân phận mình khả năng đã bị Giang Nhược Hư nhìn ra, hắn liền hiểu, vô luận che lấp tốt đến đâu cũng khó mà giấu giếm được hết thảy mọi người.
Lưu Tùy Vân cũng là một người thông minh như vậy!
Mặc dù chưa thể so sánh với Giang Nhược Hư, nhưng đừng quên, Lưu Tùy Vân tiếp xúc càng nhiều với Bạch Nhạc, tự nhiên cũng càng dễ dàng phát hiện ra dị dạng!
Bạch Nhạc lần nữa về lại nơi đây, Lưu Tùy Vân đưa ra viện thủ, trong lòng Bạch Nhạc liền đã đoán được phần nào.
Chỉ là Lưu Tùy Vân không nói, hắn tự nhiên cũng không tiện nhắc tới.
Bây giờ, trong lòng Bạch Nhạc đã có quyết định, hắn tự nhiên biết, vô luận thế nào, thân phận này cũng không làm giả mãi được, bị nhận ra chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Hơn nửa năm qua, Lưu Tùy Vân đúng thật đã giúp hắn rất nhiều, giờ phải đi, hắn tự nhiên không ngại trước một bước nói cho đối phương biết thân phận mình.
Đây cũng tính là một phần hứa hẹn!
- Lưu đại ca từng nói, ngươi và ta có duyên... Như thế, đoạn thời gian qua chính là duyên phận giữa ta với ngươi! Ta thiếu ngươi một nhân tình, nếu ta không chết, sau này có chỗ nào cần dùng đến ta, Bạch Nhạc ta... Tuyệt không chối từ!
Hơi hơi ôm quyền, hướng về phía Lưu Tùy Vân khẽ cúi đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh mở miệng nói.
Lần này, Bạch Nhạc không còn tự xưng Đái Chấn, mà là Bạch Nhạc!
- Bạch Nhạc... Ngươi quả nhiên chính là Bạch Nhạc!
Thở dài một tiếng, Lưu Tùy Vân không khỏi cười khổ nói.
Khẽ bật cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói tiếp:
- Nghe danh Tùy Duyên Đao Pháp đã lâu, giờ sắp phải chia tay, chính muốn tử tế lĩnh giáo một phen ... Lưu đại ca, mời!
Trong lúc nói chuyện, cổ tay khẽ đảo, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên tới tay, Bạch Nhạc làm ra thủ thế thỉnh mời, ra hiệu Lưu Tùy Vân xuất thủ trước!
Hắn muốn giao thủ một phen với Lưu Tùy Vân, ngược lại không gần gần chỉ là bởi tưởng muốn theo đuổi toàn thắng, mà là muốn giảm thiểu cho Lưu Tùy Vân một ít phiền phức không đáng có.
Rốt cuộc, Kỷ Thần hận hắn tận xương, lần này một khi hắn bại lộ thân phận, Kỷ Thần không thể giết chết hắn, tất sẽ vì thế mà giận chó đánh mèo!
Nếu Bạch Nhạc bỏ qua mỗi Lưu Tùy Vân không khiêu chiến, ngược lại sẽ lưu lại mầm họa cho Lưu Tùy Vân lưu, chẳng thà mượn cơ hội này, trước phân ra thắng bại với Lưu Tùy Vân!
- Được!
Trong mắt chớp qua một tia khoái ý, Lưu Tùy Vân ha ha khẽ cười nói:
- Vừa khéo ta cũng muốn mở mang kiến thức một phen, để xem Bạch Nhạc náo đến Vân Thành long trời lở đất, còn có thể ung dung thoát thân dưới sự truy sát của Kỷ Thần, rốt cuộc có được thủ đoạn thế nào.
Trong lúc nói chuyện, Lưu Tùy Vân đã suất tiên chém ra một đao!
Từ sau trận chiến với Kỷ Linh, Bạch Nhạc đã danh chấn Vân thành, Lưu Tùy Vân tự nhiên cũng biết đến tên tuổi Bạch Nhạc.
Trước đó lúc Bạch Nhạc lộ diện với thân phận Đái Chấn, mặc dù cũng từng có giao thủ với hắn, song chỉ là thi triển Thiên Ưng Đấu Thể cường hành ngạnh kháng công kích từ hắn, cũng chưa khiến hắn thực sự phải triển khai đao thế, giờ đây, Bạch Nhạc lấy kiếm đạo lần nữa khiêu chiến, không nghi ngờ là muốn phân cao thấp với đao đạo của hắn.
Đấy cũng là kết quả mà Lưu Tùy Vân mong muốn!
Trước đó hắn từng nói qua, Tùy Duyên Đao Pháp ở trong tay hắn đã rơi vào bình cảnh, khó mà đột phá.
Giờ đây, Bạch Nhạc lấy kiếm đạo giao phong, đối với hắn mà nói, không nghi ngờ cũng là một cơ hội cực tốt để cho đao đạo lần nữa đột phá!
Đao xuất, lộ ra ý vị như linh dương móc sừng, vô tích khả tra!
Cái gọi là Tùy Duyên Đao Pháp, chính là không có chiêu thức cố định đáng nói, từ xuất đao đến thu đao đều là tùy tâm sở dục!
Trước kia Bạch Nhạc bằng vào Thiên Ưng Đấu Thể và Thông Thiên Đạo Thể ngạnh kháng công kích, tự nhiên không sao cả, nhưng giờ đây một khi lấy kiếm tranh phong, vậy lại hoàn toàn bất đồng.
Bất Nhị khoái kiếm!
Không chút do dự, Bạch Nhạc trực tiếp triển khai khoái kiếm!
Nói là Bất Nhị khoái kiếm, nhưng trên thực tế, một kiếm này đã dung hợp ngu kiếm, Bất Nhị khoái kiếm làm một, còn có hiểu biết của bản thân Bạch Nhạc đối với kiếm đạo, thoát thai hoán cốt, nghiễm nhiên đã thành một môn thần thông kiếm đạo thuộc về chỉ riêng Bạch Nhạc mới có.
Tu hành trước nay luôn là chuyện rất khổ, song chỉ cần chịu hạ khổ công, kết quả thường thường sẽ không phụ nhân tâm!
Một kiếm này chém ra, khí thế bàng bạc, phát huy nhuần nhuyễn vận vị trong kiếm đạo!
Duy nhanh không phá!
Giờ đối mặt với Tùy Duyên Đao Pháp, Bạch Nhạc tưởng muốn lấy nhanh thủ thắng!
Đao ngươi vô tích khả tra, vậy ta liền buộc ngươi lộ ra vết tích!