Kiếm của ta rất nhanh, ngươi tất phải biến hóa theo kiếm của ta, một khi đổi công làm thủ, cái gọi là tùy duyên liền rơi xuống hạ phong, tự nhiên sẽ lộ ra sơ hở.
Lấy thân phận Đái Chấn gặp người, vô luận giao thủ với ai, Bạch Nhạc đều luôn bó tay bó chân, giờ lần nữa nắm lấy kiếm, cảm giác tự tin cường đại theo đó lần nữa về lại trên người Bạch Nhạc!
Dù Thông Thiên Ma Công đã vô cùng cường đại, song ở trong lòng Bạch Nhạc, đấy một mực không phải đạo của hắn!
Đạo của hắn chỉ là kiếm ở trong tay!
Chấn kinh!
Vô luận trước đây nghe qua đồn thổi thế nào thì giờ đây cũng khó mà tránh nổi chấn kinh khi phải thực sự đối mặt với một kiếm này.
Trước kia suy đoán ra thân phận Bạch Nhạc, mặc dù Lưu Tùy Vân nguyện ý kết một phần thiện duyên, nhưng trên thực tế hắn không cho rằng, Bạch Nhạc nhất định sẽ mạnh hơn mình, thẳng đến lúc này, thực sự giao thủ với Bạch Nhạc, hắn mới cảm nhận được phần áp lực khủng bố kia!
Thoáng chốc, câu nói khi nãy của Bạch Nhạc tựa hồ lại lần nữa vang lên trong đầu hắn.
- Đời này của ta, giao thủ với người, chưa từng thất bại!
…
Ở trên tay Bạch Nhạc, Lưu Tùy Vân chống đỡ được thời gian chừng một nén hương, sau cùng vẫn phải bại.
Lưu Tùy Vân là người thông minh, song không phải loại thiên tài đỉnh cấp, chính như đánh giá mà tiểu Nhã dành cho hắn, Tùy Duyên Đao Pháp có chỗ độc đáo, nhưng chỉ có tiến hơn một bước mới tính là thực sự đăng đường nhập thất, có được tư cách bái nhập Quan Lan.
Còn Bạch Nhạc thì sao?
Bạch Nhạc là nhân vật cỡ xnaof.
Đó là người khiến Giang Nhược Hư đều cảm thấy có chút khó mà phỏng đoán, gần gần chỉ liếc mắt nhìn liền từ trong tay Đinh Bất Nhị tham ngộ ra Bất Nhị khoái kiếm.
Là tồn tại yêu nghiệt chỉ bằng vào thân phận Đái Chấn, lấy thân thể ngạnh kháng, song đã có thể bức hắn đánh ngang tay.
Giờ hơn nửa năm qua đi, đối với hắn mà nói, thu hoạch không lớn, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, thực lực lại khoái tốc tăng lên mỗi ngày.
Với tình hình đó, có thể ngăn trở Bạch Nhạc một nén hương, đấy còn là nhờ tính đặc dị của Tùy Duyên Đao Pháp.
Thu hồi Nghịch Ma Kiếm, Bạch Nhạc lần nữa tạ lỗi với Lưu Tùy Vân:
- Lưu đại ca, xin lỗi!
Vì để có vẻ càng thêm chân thực, một kiếm sau cùng kia, Bạch Nhạc không hề lưu thủ, để lại một đạo vết thương chói mắt trên thân Lưu Tùy Vân, sâu đủ thấy xương!
- Tâm phục khẩu phục!
Thở dài một hơi, Lưu Tùy Vân cũng lập tức mở miệng nói.
- Lưu đại ca, đao của ngươi quá mức tùy ý!
Trầm ngâm khoảnh khắc, lát sau Bạch Nhạc mới mở miệng nói:
- Đao pháp tên là Tùy Duyên, song không phải cứ hoàn toàn mặc kệ, đao ngươi quá phiêu, đến chính bản thân ngươi đều không biết chém về phía nào, tuy có chỗ huyền diệu, nhưng lại thủy chung thiếu mất mấy phần nhuệ khí.
- Hả?
Thoáng ngưng trệ, Lưu Tùy Vân có chút ngập ngừng hỏi:
- Nhưng nếu không tùy tâm như thế, vậy liền mất đi tinh túy của đao pháp, làm sao còn có thể xưng là Tùy Duyên?
Trên thực tế, bản thân Lưu Tùy Vân cũng không phải không hoàn toàn ý thức được điểm này, song căn bản không tìm ra được cách giải quyết.
Đây cũng là căn nguyên vì sao cảnh giới hắn một mực kẹt ở chỗ này không cách nào đột phá.
Dù đối mặt tiểu Nhã đại biểu Quan Lan thỉnh mời, hắn cũng chẳng vui vẻ gì, cũng chính bởi vì nhìn không ra điểm đó, đao pháp của hắn liền mãi mà chưa thể đột phá!
Khẽ lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Giữa hữu ý với vô ý sẽ có chút sai lệch.
- Lưu đại ca có duyên với Phật, chắc từng nghe qua, Phật gia có lời, cảnh có ba, thứ nhất, xem núi là núi, xem nước là nước! Thứ hai, xem núi không phải núi, xem nước không phải nước! Thứ ba, xem núi vẫn là núi, xem nước vẫn là nước...
Lần nữa ôm quyền, Bạch Nhạc không giải thích nhiều thêm:
- Nói đến thế thôi, xin từ biệt!
Trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc đạp chân xuống, cả người hóa thành một đạo cầu vồng, lao thẳng vào trong hư không.
Thời gian đã rất cấp bách.
Bên này bạo lộ thân phận, trên thực tế Bạch Nhạc đã không có bao nhiêu thời gian để lãng phí, một khi tin tức truyền ra, chẳng mấy chốc Kỷ Thần liền sẽ kinh giác, tới khi ấy, đối phương tất sẽ đích thân ra tay!
Mà Bạch Nhạc, nhất định phải bước đến tầng thứ bảy trước khi Kỷ Thần lần nữa đi vào Thất Tinh Tháp!
Đương nhiên, so sánh ra, trực tiếp tiến vào tầng thứ bảy khả năng sẽ càng an toàn.
Nhưng Bạch Nhạc khiêu chiến những người này, há lại chỉ đơn giản là vì ra một hơi.
Một khi bước đến tầng thứ bảy, vậy liền không còn ai khác để giao lưu.
Đương sơ Bạch Nhạc khiêu chiến những người này, bởi vì có tiểu Nhã nhắc nhở, hắn chưa từng dốc ra hết toàn lực, giờ lần nữa khiêu chiến chính là để ấn chứng suy nghĩ trong lòng, chỉ có lần lượt khiêu chiến qua từng người mới có thể giúp Bạch Nhạc ý niệm thông đạt, lấy trạng thái hoàn mỹ nhất để bắt đầu xông phá tầng thứ bảy.
So với giao thủ ở chỗ này với Lưu Tùy Vân, lúc động thủ với người khác, Bạch Nhạc khả năng còn lâu mới khách khí như vậy.
Theo đuổi của Bạch Nhạc là toàn thắng, hơn nữa còn phải là toàn thắng sau khi bức đối phương đến cực hạn, tung ra hết thủ đoạn!
Như thế, xuất thủ tự nhiên càng không lưu tình!