Nhưng Ngu Kiếm chỉ dừng ở mức độ hết sức nông cạn, thẳng đến khi gặp được Đinh lão, cảm ngộ Bất Nhị Khoái Kiếm, nhờ đó mới thúc đẩy Ngu Kiếm đến một cấp độ khác cao hơn.
Mà giờ đây, ở chỗ này, cảm ngộ những kiếm thức cơ sở kia, lại khiến Bạch Nhạc thực sự bắt đầu nảy sinh ý tưởng sáng tạo ra một thức thần thông kiếm đạo của riêng mình.
Nhất thời, vô số ý niệm chậm rãi phù hiện trong đầu Bạch Nhạc.
Vô số kiếm chiêu, thần thông từ từ dung làm một thể, không ngừng thôi diễn trong đầu.
... .....
Thiên kiêu chi tranh, tranh chính là từng gang từng tấc.
Bạch Nhạc đang ngộ kiếm, song những người khác cũng không dừng lại.
Hiện nay, ở chỗ này, ai nấy đều là thiên tài đỉnh cấp nhất, đối mặt với mười bốn thức kiếm chiêu cơ sở kia, mỗi người đều được đến rất nhiều lợi ích.
Chỉ là, phương hướng lựa chọn của mỗi người lại có bất đồng.
Bạch Nhạc chọn lấy kiếm đạo bản thân làm cơ sở, trước nghiên cứu chiêu đâm, đồng thời thử thôi diễn, dung hợp kiếm đạo bản thân thành một, từ đó thi triển ra thần thông.
Nhưng mà, lựa chọn của Cố Vong Tình lại là , án theo yêu cầu của Kiếm Thần, cùng lúc tham ngộ mười bốn thức kiếm chiêu này, đề thăng cảnh giới kiếm đạo bản thân.
Lại nửa tháng trôi qua.
Trong đầu Bạch Nhạc đã hình thành một thức thần thông, đang tiến hành thôi diễn đến bước sau cùng.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng khủng bố bất thần đánh tới, toàn bộ huyễn cảnh theo đó trực tiếp sụp đổ.
Chỉ sau một thoáng thất thần, Bạch Nhạc lập tức có phản ứng.
Ngay khi hắn còn đang chuyên tâm tham ngộ thần thông kiếm đạo thuộc về riêng mình, đã có người trước một bước phá trừ pho tượng thần linh này.
Oanh!
Căn bản không lưu cho Bạch Nhạc thêm chút thời gian nào, pho tượng thần linh trước mắt đã bắt đầu nứt vụn, chớp mắt, Bạch Nhạc thoát ly huyễn cảnh, tỉnh lại.
Lớp đá trên người nứt vỡ, khôi phục thân thể máu thịt!
Vô thức ngẩng đầu lên, Bạch Nhạc liếc mắt liền thấy được thần lực đang ngưng tụ thành một pho tượng giữa trời, dù hiện tại còn có vẻ hơi mờ nhạt, song Bạch Nhạc vừa thoáng nhìn liền đã phân biệt ra được thân phận đối phương.
Cố Vong Tình!
Vị thiên tài được Chúng Tinh Điện dốc lòng bồi dưỡng này, giờ đây rốt cục cũng triển hiện ra thiên phú và ngộ tính cường đại, vượt trước Bạch Nhạc một bước, phá trừ pho tượng thần linh.
Hiện tại, tính ra có chí ít hơn hai mươi người đang cùng lúc tham ngộ trước mặt pho tượng thần linh, đáng tiếc đa phần đều đã chết đi, hóa thành tượng đá nứt vụn, cuối cùng chỉ có chín người sống sót!
Tỉ lệ tử vong cao như vậy, phần nào chứng tỏ mức độ gian nan của khảo nghiệm ở đây!
Pho tượng được hình thành từ thần quang giữa trời đã hoàn toàn mang dáng dấp Cố Vong Tình, nhìn có vẻ rất sống động.
Cơ hồ cùng lúc, ánh mắt băng lãnh của Cố Vong Tình lần nữa rơi trên thân Bạch Nhạc.
- Bạch sư đệ, lần này ngươi thua!
Thoáng khẽ nhíu mày, sát na đó, Bạch Nhạc nhạy bén phát giác ra được sát khí nồng nặc trong mắt Cố Vong Tình.
Vô thức quét nhìn xung quanh một phen, hai người Giang Nhược Hư và Hàn Tinh đã không hiện diện tại trường.
Cũng chính bởi vậy, mới khiến cục diện bây giờ có vẻ càng thêm phần hỗn loạn.
Bạch Nhạc không chút hoài nghi tâm thái muốn giết chết mình của Cố Vong Tình.
Trở tay, Nghịch Ma Kiếm đột nhiên hiện ra.
- Xem ra, Cố sư huynh tưởng muốn lần nữa thử chiêu với ta.
- Chính có ý đó!
Trong mắt tóe xạ hàn mang, Cố Vong Tình lạnh giọng nói:
- Bạch Nhạc, để ta xem xem, hơn nửa năm qua, ngươi rốt cục đã đề thăng được bao nhiêu ... Nếu quá yếu, sợ rằng hôm nay sẽ là tử kỳ của ngươi.
Cổ tay khẽ đảo, hàn quang chợt lóe, một mạt kiếm quang bất thần chém xuống từ giữa trời.
Gần gần chỉ bằng một kích đó thôi, lại đã triển hiện ra đại đạo chi vận!
Trảm!
Lúc này chiêu Cố Vong Tình đang dùng chính là một trong mười bốn thức kiếm chiêu cơ sở, trảm.
Chỉ là kiếm chiêu tầm thường đó, được thi triển từ tay Cố Vong Tình, lại tán phát lực lượng vô cùng khủng bố, tựa hồ đủ sức nghiền ép hết thảy.
Quá mạnh!
Kiếm chiêu vừa ra, chúng nhân xung quanh liền không khỏi đồng loạt biến sắc!
Đặc biệt là những người khi nãy vừa cùng lúc tham ngộ pho tượng thần linh kia, bọn họ càng thêm rõ ràng, một kiếm này ý vị như thế nào!
Trời sinh đạo thể!
Cố Vong Tình thực sự quá xuất sắc, xuất sắc đến mức khiến người thậm chí không sinh ra nổi tâm lý đố kỵ.
Nhất thời, hết thảy ánh mắt đều dồn lên thân Bạch Nhạc.
Mí mắt hơi hơi nhướng lên, tay Bạch Nhạc giơ ra Nghịch Ma Kiếm, liêu (vẫy) kiếm quyết theo đó thi triển mà ra, dễ dàng ngăn trở một kiếm này của Cố Vong Tình!
Khác với những nơi tượng thần khác, ở chỗ này, chỉ cần tham ngộ, người người đều có thể được đến đề thăng.
Mặc dù Bạch Nhạc không phải người phá trừ tượng thần linh, song kiếm đạo đề thăng cũng vô cùng khủng bố.
Chớp mắt, hai người Bạch Nhạc và Cố Vong Tình đã lao vào triền đấu!
Hai người không thi triển thần thông gì, chỉ dùng mười bốn kiếm thức cơ sở nhất để giao phong, nhìn qua tựa hồ không có gì hấp dẫn, nhưng trên thực tế, người thực sự có thể xem hiểu lại đều minh bạch, hung hiểm ẩn chứa trong đó lớn đến cỡ nào!